Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Chương 121



Bách Lý Mộ Trần nghĩ ngợi thật lâu, rồi mới nói với Tiêu Bách Đạo: “Chuyện này hoàn toàn là ngoài ý muốn, chẳng ai ngờ sẽ xảy ra chuyện thế này, chúng ta chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.”

“Nha đầu Phượng Khê kia phúc lớn mạng lớn, chắc chắn sẽ bình an không có việc gì đâu.”

Sắc mặt Tiêu Bách Đạo cực kỳ khó coi, nhưng ông cũng biết lời Bách Lý Mộ Trần không sai.

Chuyện xảy ra hôm nay khác hoàn toàn với chuyện xảy ra ở Ngự Thú Môn. Chuyện xảy ra ở Ngự Thú Môn là do Già Thiên Cuồng Hống đầu sỏ, nhưng chuyện hôm nay hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Nhớ lại những lời dặn dò của tiểu đồ đệ, ông chỉ có thể kiềm chế sự nôn nóng trong lòng, gắng gượng đáp lại vài câu.

Bách Lý Mộ Trần thở phào nhẹ nhõm, rồi sắp xếp người tuần tra suốt ngày suốt đêm ở đây. Hễ có gió thổi cỏ lay đều phải báo cáo kịp thời.

Sau khi quay về phòng khách, Quân Văn nói với Tiêu Bách Đạo: “Sư phụ, ngài yên tâm đi, chắc chắn tiểu sư muội sẽ không sao đâu.”

“Nàng có nhiều cách giữ mạng lắm. Nói thế nào nhỉ, dẫu chúng ta đều c.h.ế.t hết, tiểu sư muội vẫn sẽ sống nhăn răng thôi.”

Tiêu Bách Đạo: “Con cút ra ngoài cho ta!”

Thứ không biết nói tiếng người!

Chẳng qua, có những lời của Quân Văn, thật ra lòng ông đã thoáng yên tâm một chút.

Rời khỏi phòng Tiêu Bách Đạo, chẳng hiểu sao Quân Văn cứ cảm thấy bên ngoài có người, nhưng hắn đã ngó nghiêng khắp nơi mà vẫn không thấy ai.

Hắn không nhịn được mà lắc đầu, chắc chắn do tiểu sư muội mất tích, nên hắn mới bắt đầu nghi thần nghi quỷ.

Không ngờ, lúc này Phượng Khê đang thật sự ở bên cạnh hắn.

Nàng hóa thành một con thiêu thân, bay lượn xung quanh hắn.

Chẳng qua, cơ thể của nàng trong suốt.

“Ngũ sư huynh! Ngũ sư huynh ơi! Muội ở đây nè!”

“Mau nhìn muội đi! Muội là tiểu sư muội đáng yêu vô địch vũ trụ của huynh đây mà.”

“...”

Tiếc là bất kể Phượng Khê la hét thế nào, đụng chạm thế nào, Quân Văn đều không có phản ứng.

Phượng Khê thở dài, vậy phải làm thế nào bây giờ?

Chẳng lẽ về sau nàng cứ biến thành A Phiêu thế này ư?

Một A Phiêu cô đơn!

Bởi bất kể là quả cầu đen, chim béo hay Thôn Hỏa Hưu, đều đã mất liên lạc với nàng.

Tuy nhiên bốn loại linh căn vẫn còn đó, trước sau vẫn đê tiện như cũ.

Phượng Khê quyết định bay khắp nơi xem biết đâu lại tìm ra cách.

Đầu tiên nàng bay tới thư phòng của Bách Lý Mộ Trần, lúc này Bách Lý Mộ Trần đang cùng các “lãnh đạo cấp cao” của Hỗn Nguyên Tông bàn bạc về chuyện của Phượng Khê.

Cát trưởng lão của Chấp Pháp Đường nói: “Tuy chuyện này là ngoài ý muốn, nhưng dẫu sao cũng xảy ra ở Hỗn Nguyên Tông của chúng ta. Nếu Phượng Khê gặp chuyện không may, hoặc vẫn luôn không có tin tức, sợ rằng Huyền Thiên Tông sẽ không để yên.”

Hoàng trưởng lão của Tạp Dịch Đường hừ lạnh một tiếng: “Bọn họ không chịu để yên thì có thể làm gì? Muốn trách thì phải trách Phượng Khê đen đủi, sao người khác không bị cuốn vào khe hở thời không, mà chỉ mỗi nàng ta bị?”

“Ta thấy nàng ta là kẻ đen đủi trời sinh, không thể trách ai, chỉ có thể tự trách bản thân nàng ta thôi.”

Phượng Khê đang bay bay, lập tức viết tên Hoàng trưởng lão vào sổ đen.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lão già c.h.ế.t tiệt kia, ông chờ đó cho ta!

Sớm muộn gì, ta cũng sẽ bắt ông quỳ xuống gọi cha!

Bách Lý Mộ Trần thở dài: “Chẳng bao lâu nữa sứ đoàn của Ma tộc sẽ đến nơi, không ngờ lại xảy ra chuyện thế này!”

“Ý của ta là cố gắng trấn an cảm xúc của Tiêu Bách Đạo, để ông ta lấy đại cục làm trọng. Chuyện của Phượng Khê cứ tạm gác lại đã, nếu vẫn luôn không có biến chuyển, chúng ta chỉ đành bồi thường cho Huyền Thiên Tông chứ biết sao giờ.”

“Dù sao Phượng Khê cũng là đệ tử thân truyền của Tiêu Bách Đạo, suy bụng ta ra bụng người, nếu đám Tử Hoài gặp chuyện, ta cũng không chịu để yên.”

“Tóm lại, cố gắng dàn xếp, tránh xảy ra mâu thuẫn là tốt nhất.”

Phượng Khê thầm nói: tuy ánh mắt nhìn đồ đệ của lão già Bách Lý Mộ Trần này chẳng ra sao, lòng dạ cũng khá hẹp hòi, nhưng những phương diện khác lại chẳng có vấn đề gì.

Tiếp theo đó, mấy người Bách Lý Mộ Trần bắt đầu bàn bạc việc tiếp đoán sứ đoàn Ma tộc, Phượng Khê không có hứng thú nghe tiếp, bèn bay ra ngoài.

Do giờ đây nàng là A Phiêu, đi đâu cũng không bị ngăn cản, nên con hàng này lập tức bảo tới bảo khố của Hỗn Nguyên Tông.

Suýt chút nữa sáng mù mắt nàng!

Hỗn Nguyên Tông thật sự rất giàu có!

Chỉ riêng linh thạch đã chất chồng như núi, chứ chưa kể đến các loại linh khí và bảo bối khác.

Tiếc là nàng chỉ có thể nhìn mà cảm thán, chứ không thể sờ, càng không thể giấu một hai món.

Nàng thầm nghĩ: nếu thật sự không có cách khôi phục thân thể, vậy nàng quyết định sẽ ở lại đây làm… quản kho.

Ít nhất nhìn đống bảo bối này cũng sẽ giúp tâm trạng nàng tốt lên.

Vì thế, con hàng này “nằm” trên đống linh thạch, bắt đầu xem xét lại toàn bộ sự việc.

Xét tới xét lui, nàng cảm thấy mọi chuyện đều bắt nguồn từ con bướm đêm mắt người kia.

Không có chuyện nó tự nhiên xuất hiện được, hoặc là có ai đó thả ra, hoặc là nó từ nơi nào đó chui ra.

Nghĩ mãi, Phượng Khê nghĩ tới một chỗ.

Hang sâu đằng trước kiếm sơn của Hỗn Nguyên Tông.

Căn cứ theo lời kể của tạp dịch, chưa có bất cứ ai tiến vào hang sâu.

Có người ném đá xuống nhưng chẳng phát ra bất cứ tiếng động nào, không biết là trên đường rơi xuống đã biến thành bột mịn, hay do hang quá sâu, mãi mà đá không rơi đến đáy.

Phượng Khê quyết định tới đó xem sao.

Dù sao bây giờ cũng đâu còn cách nào khác, chỉ có thể làm liều một phen.

Nàng sợ lần này mình đi sẽ không về được nữa, bèn bay đến sân viện của Tiêu Bách Đạo, quỳ trên mặt đất dập đầu lạy Tiêu Bách Đạo ba lạy, rồi mới bay đi.

Chẳng bao lâu sau, nàng đã bay đến cửa hang.

Lúc này trời vừa hay chạng vạng.

Đám mây phía chân trời bị tia nắng mặt trời cuối ngày nhuộm màu đỏ rực, sáng lạn mê người.

Phượng Khê cắn môi, sau đó nhảy xuống, và rồi… nàng lơ lửng giữa không trung.

Thật ra nàng muốn nhảy xuống cơ, nhưng do hiện tại nàng đang ở trạng thái bay, nên căn bản không thể rơi xuống được.

Con hàng này thử đi thử lại vài lần mà vẫn không thể rơi xuống.

Nàng tức đến nghiến răng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com