Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Chương 122



Ngay khi đang bối rối không biết nên làm thế nào, nàng nhìn thấy kiếm sơn ở phía đối diện.

Tròng mắt nàng khẽ đảo, có cách rồi!

Nàng bay tới gần kiếm sơn, rồi xông thẳng vào trong.

Hiện tại kết giới đã chẳng có tác dụng với nàng nữa, nên nàng nhẹ nhàng xuyên qua kết giới.

Sau đó, con hàng này bắt đầu thử chui vào trong linh kiếm.

Chỉ chốc lát sau, nàng đã thành công.

Bởi kiếm linh sợ run bần bật, nên trực tiếp nhường luôn quyền khống chế linh kiếm.

Phượng Khê mừng rơn, nàng điều khiển linh kiếm rơi xuống hang sâu.

Nàng không nhịn được mà thầm giơ ngón cái với sự thông minh của mình.

Nếu có thể tìm ra cách giải quyết ở dưới hang sâu là tốt nhất, nhưng nếu không tìm thấy thì cũng chẳng sao, nàng sẽ dùng phi kiếm để trao đổi với sư phụ.

Rồi bảo sư phụ tìm luyện khí sư, luyện cho nàng một cơ thể, để nàng tung tăng nhảy nhót.

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Phượng Khê cũng rơi xuống mặt đất.

Mặt đất bị ánh sáng màu lam bao phủ, trên mặt đất tràn ngập xương trắng.

Có cả của Nhân tộc, Ma tộc và yêu thú.

Ánh sáng màu lam phát ra từ những con bướm đêm mắt người bám dày đặc ở hai bên vách đá.

Phượng Khê thầm nghĩ: quả nhiên con bướm đêm mắt người kia chạy từ đây ra!

Phượng Khê điều khiển linh kiếm nhảy nhót giữa đống xương cốt.

Những con bướm đêm mắt người giật mình hoảng sợ rồi đồng loạt bay lên, thậm chí có con còn đ.â.m sầm vào nhau, ngã xuống mặt đất.

Phượng Khê nhân cơ hội này điều khiển kiếm đ.â.m xuyên qua cơ thể một con, rồi lại dùng kiếm c.h.é.m một bên cánh nó, treo ngay mũi kiếm như đèn lồng.

Xong xuôi đâu đó, nàng lại điều khiển kiếm bay về phía trước.

Đi qua nơi tụ tập của bướm đêm mắt người, phía trước chỉ còn lại bóng tối đen kịt.

Nhưng nhờ có cánh bướm ở mũi kiếm chiếu sáng, Phượng Khê có thể nhìn rõ cảnh tượng ở gần đó.

Trên mặt đất vẫn tràn đầy xương cốt, hai bên vách đá có rất nhiều dây đằng màu đen, trông cực kỳ quỷ dị.

Nhưng rõ ràng chúng không hề có hứng thú với linh kiếm, để mặc Phượng Khê điều khiển kiếm bay qua.

Vượt qua khu vực này, Phượng Khê lại nhìn thấy ánh sáng xanh.

Trên vách đá và mặt đất bị đám Rệp Quỷ Hỏa Huyền Minh - loại côn trùng ký sinh mà nàng từng gặp ở Ngự Thú Môn - phủ kín.

Xem ra, đám Rệp kia cũng xuất phát từ nơi này.

Tiếp theo đó, Phượng Khê nhìn thấy rất nhiều yêu trùng và yêu thực kỳ lạ, chẳng qua không thấy tung tích của yêu thú hoặc yêu cầm đâu cả.

Cũng không biết đã đi bao lâu, phía trước đột nhiên xuất hiện một sân khấu bóng loáng như gương.

Trên sân khấu có một bộ xương ngồi ngay ngắn, lòng bàn tay trái hướng lên trên, bàn tay phải thì siết chặt lại, như thể đang nắm thứ gì đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Điều quỷ dị là, phía dưới bộ xương có từng làn sương mù nhẹ nhàng tản ra.

Bản năng Phượng Khê mách bảo rằng làn sương mù kia không phải thứ tốt đẹp gì, sở dĩ khung xương kia tọa hóa ở đây, sợ rằng là để trấn áp làn sương mù màu xám.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Phượng Khê đột nhiên điều khiển linh kiếm đặt vào lòng bàn tay phải của khung xương.

Ngay sau đó, khung xương động đậy.

Bắt đầu múa kiếm.

Giờ khắc này, Phượng Khê đã bị mất quyền khống chế linh kiếm, thậm chí còn bị đá ra khỏi thanh kiếm.

Phượng Khê: “…”

Nàng chỉ đành ngoan ngoãn xem khung xương múa kiếm.

Thật ra cũng không đẹp.

Mỗi chiêu thức đều rất vụng về, thậm chí Phượng Khê còn lo rằng khung xương sẽ tan thành từng mảnh.

Nhưng nhìn một lát, nàng lại chìm đắm vào trong đó.

Thoạt trông bộ kiếm pháp này lờ đà lờ đờ, những tưởng mỗi chiêu thức đều rất bình thường, nhưng khi kết hợp lại thì cực kỳ huyền diệu.

Vừa có thể tấn công, vừa có thể phòng thủ, không có bất cứ sơ hở nào.

Nàng không cầm lòng được, khua tay múa chân học theo.

Sau khi luyện ba lần, khung xương đã ngồi về chỗ cũ.

Mà thần kỳ là, làn sương mù màu xám kia không lan ra nữa.

Phượng Khê muốn chui lại về linh kiếm, nhưng cố thế nào cũng không chui vào được.

Nàng nghĩ: thôi được rồi, chờ quay về tìm một thanh linh kiếm khác là được.

Thấy phía trước không còn đường, Phượng Khê biết nơi này đã là điểm cuối.

Vì thế, nàng quỳ xuống: “Tiền bối, có lẽ ngài ở đây là để trấn áp một thứ gì đó. Ngài đã cứu vớt chúng sinh trong thiên hạ, nên xứng đáng nhận một lạy của vãn bối.”

“Vãn bối học kiếm pháp của ngài, ngài có ơn dạy dỗ vãn bối, xin hãy nhận một lạy.”

“Người hi sinh thân mình vì đại nghĩa, xin hãy nhận một lạy.”

Dứt lời, nàng cung kính dập đầu ba cái.

Sau đó, nàng cảm thấy trán đau.

Nàng vô thức đưa tay quệt, lòng bàn tay đầy m.á.u.

Lại nhìn trên mặt đất, không biết là sừng của yêu thú gì, mà phía trên đã nhiễm m.á.u đỏ tươi.

Phượng Khê ngẩn ra trong giây lát, sau đó duỗi tay cầm lấy cái sừng kia.

Con hàng này vui phát điên lên được!

Nàng khôi phục rồi!

Nàng biến về làm người rồi!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com