“Đúng vậy, chính là khí c.h.ế.t chóc! Nếu thứ này lan tràn ra ngoài, thì không bao lâu sau, bên ngoài sẽ không còn bất cứ sinh vật nào sống sót nữa. Ta đoán sân khấu này có lẽ là trận pháp, bộ xương khô kia tự lấy thân mình làm mắt trận, phong ấn khí c.h.ế.t chóc này lại.”
Trước đó Phượng Khê cũng có suy đoán tương tự, chẳng qua nàng không biết làn sương mù màu xám là khí c.h.ế.t chóc thôi.
Đột nhiên nàng nảy ra một suy đoán: bộ xương khô kia vẫn luôn ở đây trấn áp khí c.h.ế.t chóc, nhưng thứ trong tay bị người ta lấy đi, khiến trận pháp xuất hiện lỗ hổng, nên khí c.h.ế.t chóc mới bắt đầu lan tràn ra bên ngoài.
Có vài con bướm đêm mắt người và rệp quỷ hỏa huyền minh cũng nhân cơ hội đó trốn ra.
Lúc trước nàng biến thành A Phiêu, có lẽ do khi bướm đêm mắt người tự bạo đã tỏa ra chút khí c.h.ế.t chóc, bị nàng xui xẻo hít vào.
Vậy vấn đề xuất hiện rồi, pháp khí nằm trên tay bộ xương khô là cái gì?
Đừng nói là… thanh Phi Hồng Kiếm mà Thẩm Chỉ Lan đã lấy đấy nhé!
Đúng là rất có khả năng.
Căn cứ theo lời kể của tạp dịch, những hiện tượng quỷ quái ở kiếm sơn bắt đầu từ khi Thẩm Chỉ Lan mang Phi Hồng Kiếm đi.
Mà nghe nói, quá trình Thẩm Chỉ Lan lấy được Phi Hồng Kiếm cũng cực kỳ quỷ dị. Ngày đó nàng ta vẫn chưa bắt đầu lĩnh ngộ kiếm thế, thì trên bầu trời đã đột nhiên xuất hiện cầu vòng, sau đó trong tay nàng ta nhiều hơn một thanh kiếm.
Không ai nhìn thấy thanh kiếm từ đâu tới, chẳng qua dựa theo tư duy cố hữu, nên họ cảm thấy nó xuất phát từ trong kiếm sơn mà thôi.
Thế thì rất có khả năng, đó là thanh kiếm trong tay ông lão này.
Về phần, việc thanh kiếm xuất hiện đột ngột chỉ là sự vô tình hay là do Thẩm Chỉ Lan cố ý sắp đặt, thì không ai biết được.
Trước kia nàng chửi Thẩm Chỉ Lan là sao chổi, chỉ là thuận miệng chửi mà thôi. Nhưng giờ đây, xem ra nàng cũng chẳng nói sai gì.
Mọi người sắp bị nàng ta hại c.h.ế.t đến nơi, nàng ta không là sao chổi thì ai là sao chổi nữa?
Chẳng qua hiện tại không phải lúc nghĩ chuyện này, vẫn nên nhanh chóng tìm cách rời khỏi đây thì hơn.
Chắc chắn giờ đây sư phụ nàng đang rất lo lắng cho xem.
Nhưng nghĩ đến những yêu trùng, yêu thực mà bản thân gặp suốt dọc đường đi, da đầu Phượng Khê thoáng tê dại.
Đừng bảo nàng, dẫu bốn chưởng môn đến đây, thì cũng sẽ ngỏm củ tỏi thôi.
Phải làm thế nào bây giờ?
Lúc này, chim béo đột nhiên cất giọng mềm mại: “Chủ nhân, có lẽ con sẽ có tác dụng uy h.i.ế.p với yêu trùng, ngài thả con ra thử xem.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Ngoài ra, có lẽ địa hỏa của Thôn Hỏa Hưu cũng sẽ có tác dụng uy h.i.ế.p yêu thực đó. Ngài thử xem nhé?”
Phượng Khê cảm thấy lời nó nói có lý, nên quyết định thử một phen, nếu không được thì quay đầu chạy về đây cũng không muộn.
Nàng phát hiện ra, xung quanh khu vực này rất sạch sẽ, không hề có yêu trùng và yêu thực.
Nàng thuận tay cất chiếc sừng yêu thú đã dính m.á.u nàng vào nhẫn trữ vật, sau đó bảo chim béo ngồi xổm trên đầu Thôn Hỏa Hưu, hai con vật đi trước dọn đường, nàng cầm kiếm gỗ theo sau, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Nàng cảm thấy như thế vẫn chưa đủ an toàn, nên thả cả quả cầu đen ra, để nó ngồi xổm trên đầu mình, phòng gặp tình huống khẩn cấp còn kịp phóng tia sét.
Sau khi Phượng Khê và các linh sủng của nàng rời đi, chiếc sọ trên đầu bộ xương khô khẽ nhúc nhích, “nhìn” theo bóng lưng của Phượng Khê.
Phượng Khê hoàn toàn không biết chuyện này, giờ đây toàn thân nàng đều đang cảnh giác cao độ, đôi mắt mở to hết cỡ, sợ có nguy hiểm.
Nàng chẳng những phải bảo vệ bản thân, mà còn phải bảo vệ mấy đứa chim béo, nên không dám thả lỏng chút nào.
Lúc này, thật ra nàng có hơi hoài niệm lúc làm A Phiêu.
A Phiêu vẫn tốt hơn, có thể vô tư vô lự bay theo gió.
Chẳng mấy chốc, đoàn người của nàng đã đến lãnh địa của một loại yêu trùng màu xanh lục.
Phát hiện có người đến gần, đám yêu trùng chậm rãi động đậy, chim béo phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
Đám yêu trùng kia lập tức đứng yên, không dám động nhúc nhích nữa.
Trong lòng Phượng Khê thầm vui vẻ, nhưng nàng vẫn không dám thả lỏng, mà nhanh chóng vượt qua khu vực này.
Đoạn đường tiếp theo là mọc đầy yêu thực.
Những yêu thực kia cũng ngo ngoe rục rịch, nhưng dường như chúng rất sợ hãi địa hỏa của Thôn Hỏa Hưu, nên trong lòng bán kính một trượng, không cây nào dám đến gần Phượng Khê cả.
Trái tim của Phượng Khê thả lỏng phân nửa, nàng tiếp tục đi về phía trước.
Cũng không biết đã đi bao lâu, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy phía trước có ánh sáng xanh.
Đến địa bàn của bướm đêm mắt người rồi.
Chim béo lại lần nữa cất tiếng hót lanh lảnh, tuy nhiên lần này dường như những con bướm đêm mắt người kia có điều gì bất mãn, chúng liên tục vẫy cánh.
Phượng Khê bất chợt nhớ ra một chuyện, nàng cất Thôn Hỏa Hưu vào túi đựng linh sủng, chỉ để lại chim béo.
Quả nhiên, đám bướm đêm mắt người lập tức yên tĩnh hơn nhiều.
Phượng Khê không khỏi buồn cười, hóa ra câu thiêu thân lao đầu vào lửa cũng áp dụng với đám bướm đêm này.
Ngay sau đó, nàng cảm thấy thần thức của bản thân đột nhiên trở nên hoảng hốt, dường như có thứ gì đang tấn công thức hải của nàng.
Chim béo cũng đã nhận ra, tiếng hót của nó trở nên sắc nhọn.
Lúc này Phượng Khê mới thoát khỏi loại cảm giác khó chịu kia. Xem ra Cát trưởng lão nói đúng, bướm đêm mắt người có thể tấn công thần thức của con người.