Trên đường đi, Phượng Khê đề nghị thay quần áo. Nàng sợ mặc đồng phục đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông thì sẽ bị người ta coi thành kẻ coi tiền như rác.
Ba người Giang Tịch cảm thấy có lý, bèn làm theo.
Đoạn đường khá thuận lợi, cuối cùng họ cũng đến thành Thiên Thủy.
Những người muốn tiến vào thành Thiên Thủy đều phải giao mười linh thạch làm phí vào thành.
Thật ra mười linh thạch cũng khá đáng giá, bởi trong thành Thiên Thủy nghiêm cấm đánh nhau, nếu có, nhẹ thì bị đuổi ra khỏi thành, nặng thì bị giam vào ngục.
Để đảm bảo trật tự, ngày nào cũng có đội tuần tra. Ngoài ra, thành Thiên Thủy còn bỏ ra một số tiền lớn để mời một vị tán tu Nguyên Anh đại viên mãn tới tọa trấn.
Bốn sư huynh muội Phượng Khê giao phí vào thành, rồi sải bước vào thành Thiên Thủy.
Phố xá đông đúc, cực kỳ náo nhiệt.
Cảnh Viêm vô thức cau mày, huynh ấy rất không thích bầu không khí ồn ào, náo động thế này.
Phượng Khê và Quân Văn thì lại như cá gặp nước, mặt mày tràn ngập ý cười.
Nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ.
Chỉ chốc lát sau, Phượng Khê đã mua một đống đồ lung tung rối loạn, khiến Cảnh Viêm nhìn mà cau mày.
Không phải vì huynh ấy tiếc tiền, mà vì những món đồ tiểu sư muội mua, chẳng có tác dụng gì cả.
Huynh ấy chẳng hiểu nàng mua bột ớt và bột hồ tiêu để làm gì nữa?
Chẳng lẽ nàng muốn đổi nghề làm đầu bếp?
Kỳ lạ nhất là, Phượng Khê còn mua một bó sợi sắt đen.
Thứ đồ này thường được dùng để đan lồng sắt nhốt linh thú cấp Địa, hoặc đan võng phòng hộ, nàng mua làm gì không biết?
Dường như nhìn thấu sự nghi hoặc của Cảnh Viêm, Phượng Khê nhỏ giọng giải đáp: “Tứ sư huynh, trước kia muội từng bị sét đánh một lần, nên định dùng sợi sắt chế tạo một cột thu lôi. Đợi đến khi thiên lôi bổ xuống người muội, muội sẽ dẫn nó bổ sang người khác.”
Cảnh Viêm: “…?”
Không chờ Cảnh Viêm kịp hồi phục tinh thần, Phượng Khê đã lại chui vào tiệm bán bùa chú.
Cách lớp kính trong suốt, Phượng Khê chăm chú quan sát từng lá bùa một.
Nàng vốn đang phát bực vì sách bùa chú của Huyền Thiên Tông quá sơ sài, đọc đi đọc lại cũng chỉ có cách vẽ của mấy loại bùa đơn giản.
Giờ thì tốt rồi, nàng có thể tùy tiện xem miễn phí.
Nàng quả là bé cưng lanh lợi!
Quả cầu đen thầm nghĩ: cũng chỉ mỗi chủ nhân vô lương tâm của nó là có thể sử dụng cách này, chứ đổi lại là người khác, dù có nhìn chòng chọc đến mù mắt thì cũng chẳng học được.
Thấy Phượng Khê nghiêm túc quan sát, cộng thêm ba người có khí chất bất phàm phía sau nàng, tiểu nhị của tiệm bùa chú cảm thấy Phượng Khê là khách hàng lớn.
Thế nên vội vàng bước tới, tiếp đón ân cần: “Vị tiên tử này, không biết ngài muốn mua loại bùa chú gì, để ta có thể giới thiệu cho ngài?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Phượng Khê chắp tay ra sau lưng: “Ta thấy trong quầy chỉ có bùa chú cấp Hoàng và cấp Huyền. Không biết tiệm các ngươi có bùa chú cấp Địa không?”
Phượng Khê không hỏi bùa chú cấp Thiên, bởi nó quá hiếm, chắc chắn trong tiệm này không có.
Nghe Phượng Khê hỏi vậy, tiểu nhị lập tức vui vẻ ra mặt, đây quả là khách hàng lớn.
Hắn ta vội đáp: “Tiểu tiên tử, bùa chú cấp Địa được bày bán trên lầu hai. Mời ngài đi theo ta!”
Bốn người Phượng Khê lập tức đi theo tiểu nhị lên lầu hai.
Trong tủ kính trên lầu hai bày vài tấm bùa chú ít ỏi, bên ngoài còn có kết giới.
Phượng Khê nghển cổ, híp mắt chăm chú quan sát, rồi lắc đầu: “Không có bùa mà ta cần.”
Tiểu nhị có hơi thất vọng, sau đó hắn ta nghe Phượng Khê nói: “Gia sư sai ta mua giấy và mực vẽ bùa. Nếu tiệm của ngươi có giá cả phải chăng, thì ta sẽ mua năm vạn tờ giấy và mười thùng mực.”
Tiểu nhị: “…”
Ba người Giang Tịch: “…”
Cảnh Viêm thực sự không nhịn nổi nữa: “Tiểu sư muội, muội đừng làm bậy.”
Năm vạn tờ giấy vẽ bùa và mười thùng mực vẽ bùa ư?
Sao sư phụ có thể sai nàng mua nhiều như thế được?
Số giấy và mực đó đủ cho Huyền Thiên Tông dùng trong mười năm rồi.
Bởi Huyền Thiên Tông chỉ có ít ỏi vài vị chế phù sư thôi!
Quân Văn trợn mắt lườm Cảnh Viêm: “Tiểu sư muội làm vậy chắc chắn có lý của muội ấy, huynh đừng xen vào.”
Đừng nói tiểu sư muội mua năm vạn tờ, dẫu nàng mua năm trăm vạn tờ, hắn đều đồng ý cả hai tay hai chân.
Cảnh Viêm nhìn về phía Giang Tịch: “Đại sư huynh, huynh cản muội ấy đi chứ!”
Giang Tịch khẽ ho khan: “Tứ sư đệ, hiếm khi tiểu sư muội yêu thích một món đồ gì đó, cứ để muội ấy mua đi.”
Cảnh Viêm: “…”
Hai người này đều bị trúng tà đấy à?
Trái ngược với tâm trạng của Cảnh Viêm, tiểu nhị chẳng quan tâm Phượng Khê có trúng tà hay không, hắn ta hí hửng đưa Phượng Khê tới gặp chưởng quầy.
Sau một hồi cò kè mặc cả, Phượng Khê mua năm vạn tờ giấy vẽ bùa và mười thùng mực vẽ bùa với giá mười ba vạn linh thạch.
Nàng nhăn nhó trả tiền, lòng đau như bị ai cắt thịt.
Khó trách đệ tử của Huyền Thiên Tông chẳng mấy ai chịu học vẽ bùa, bởi chi phí cho môn học này quá cao.