Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Chương 168



Để đảm bảo an toàn, nàng sai ba người Giang Tịch chia đan dược làm ba phần, mang đến bán ở ba cửa hàng khác nhau.

Đan dược mà nàng bán đều là đan dược cấp Huyền và cấp Hoàng, hơn nữa đều là đan dược thượng phẩm.

Cuối cùng tổng kết lại, nàng kiếm được hơn hai trăm vạn linh thạch.

Phượng Khê hào phóng chia cho ba người Giang Tịch mỗi người mười vạn linh thạch coi như phí chạy vặt.

Giang Tịch và Cảnh Viêm không chịu nhận.

Quân Văn lại hí hửng cất vào nhẫn trữ vật, còn cất giọng hùng hồn, đầy lý lẽ: “Nếu hai người không nhận, sau này tiểu sư muội sẽ ngại không dám nhờ mọi người làm gì nữa đâu. Chúng ta cứ nhận đi cho tiểu sư muội an tâm.”

Phượng Khê: “…” Vẫn là Ngũ sư huynh biết cách nói chuyện!

Dưới sự năn nỉ ỉ ôi của nàng, cuối cùng Giang Tịch và Cảnh Viêm cũng chịu nhận linh thạch.

Tối đó, Cảnh Viêm lén hỏi Giang Tịch: “Đại sư huynh, huynh nói thật với đệ đi, những viên đan dược đó thật sự do tiểu sư muội luyện chế ra ư?”

Giang Tịch gật đầu.

Thật ra huynh ấy có thể hiểu sự nghi hoặc của Cảnh Viêm, bởi trước kia huynh ấy cũng không tin.

Mãi đến khi huynh ấy tận mắt chứng kiến Phượng Khê tùy tiện luyến chế thành công một lò đan dược với xác suất một trăm phần trăm, hơn nữa hơn phân nửa số đan dược trong lò là đan dược cực phẩm.

Cảnh Viêm xác nhận đi xác nhận lại, cuối cùng rơi vào trầm mặc.

Về sau tiểu sư muội thích mua gì thì mua, huynh ấy sẽ không lắm lời nữa.

Dẫu nàng có mua năm vạn tờ giấy vẽ bùa về để xé chơi, huynh ấy cũng không hé răng nửa lời.

Ai bảo người ta giàu cơ chứ!

Thế là, sáng hôm sau, trong khi Phượng Khê mua một đống đồ lung tung, thì Cảnh Viêm lại yên tĩnh như gà.

Chiều đó, Quân Văn thần bí rủ rê: “Tiểu sư muội, chiều nay có hội đấu giá đó, chúng ta tới xem đi?”

Phượng Khê bĩu môi: “Không đi! Huynh ngẫm lại xem, vì sao ngó sen bạch ngọc không hình không dạng của chúng ta lại bán được hơn một trăm nghìn vạn linh thạch? Ban tổ chức của hội đấu giá nào cũng thế thôi, đều sử dụng vài mánh khóe nhỏ để đẩy bầu không khí lên cao trào, tới lúc đó, món đồ chỉ đáng một vạn linh thạch có thể bán với giá hai mươi vạn.”

Vừa nghe vậy, Quân Văn đã lập tức thay đổi ý định: “Thế thì không đi nữa, ta làm gì có tiền mà mua. Thế chúng ta tới đài luận võ đi! Chỉ cần mua vé vào cửa là có thể xem người ta tỷ thí, vả lại còn có thể tham gia cá cược nữa. Chúng ta không cần cược to, chơi nhỏ nhỏ góp vui là được rồi.”

Phượng Khê cảm thấy ý tưởng này không tệ, biết đâu trong lúc xem người ta tỷ thí, nàng lại ngộ ra điều gì đó thì sao, vì thế bèn gật đầu.

Cảnh Viêm không thích những nơi ồn ào, náo động, hễ đi tới đó là huynh ấy lại cảm thấy toàn thân khó chịu, nên Giang Tịch bảo huynh ấy ở lại khách điếm, còn mình thì đi theo để “trông coi” Phượng Khê và Quân Văn.

Quy mô của đài luận võ rất lớn, mỗi tấm vé vào cửa có giá năm mươi linh thạch. Sau khi mua vé, mỗi người nhận được một chiếc mặt nạ màu đen.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đeo mặt nạ có thể che giấu dung mạo và giới tính, tránh rước phải rắc rối.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều người không đeo, bởi họ tới để tìm kiếm kích thích.

Sau khi tiến vào, ba người phát hiện đài luận võ gồm hai tầng, một tầng trên mặt đất, và một tầng hầm dưới đất.

Trên mặt đất là đài luận võ của những tu sĩ kỳ Trúc Cơ, còn tầng hầm ngầm là đài luận võ của tu sĩ kỳ Luyện Khí.

Mỗi tầng lại chia thành ba khu vực tương ứng với ba bậc tu vi.

Phượng Khê cảm thấy cuộc tỷ thí giữa các tu sĩ kỳ Luyện Khí không có gì thú vị, thế nên đoàn ba người di chuyển tới khu vực tỷ thí của các tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.

Trên võ đài, trọng tài đang giới thiệu tên của hai tuyển thủ.

“Người mặc y phục màu hồng tên là Giang Văn Liệt, là một tán tu, tu vi đạt tới tầng ba kỳ Trúc Cơ. Người mặc y phục màu đen tên là Nhậm Hữu Gia, cũng là một tán tu, tu vi cũng đạt tới tầng ba kỳ Trúc Cơ.”

“Bây giờ bắt đầu đặt cược.”

Phượng Khê tò mò quan sát, những người bước lên đài luận võ đều phải mặc chiến bào đặc chế: một hồng, một đen.

Mọi người có nửa khắc để đặt cược. Trong khoảng thời gian này, hai tuyển thủ có thể phát biểu để thuyết phục mọi người đặt cược cho mình.

Bởi một khi thắng, tuyển thủ chẳng những sẽ nhận được tiền thưởng đài luận võ đưa ra, mà còn được chia một phần từ tổng số tiền cược cho mình.

Quân Văn thoáng do dự: “Tiểu sư muội, muội nói xem, chúng ta nên cược ai thắng đây? Tu vi của họ xấp xỉ nhau, thắng bại cũng chẳng chênh lệch nhiều.”

Phượng Khê đáp: “Cược cho người áo hồng đi. Màu hồng báo hiệu điềm lành mà.”

Quân Văn: “…”

Hắn nghiến răng nghiến lợi, đặt cược cho tán tu áo hồng… mười viên linh thạch.

Tiểu nhị của đài luận võ không nhịn được mà liếc hắn vài cái.

Lần đầu tiên hắn ta thấy người keo kiệt thế này.

Quân Văn nhìn Giang Tịch và Phượng Khê với ánh mắt mong chờ, ý thúc giục họ cũng mau mau đặt cược đi, nhưng hai người đồng loạt lắc đầu.

Loại chuyện cần dựa vào may mắn như đặt cược này chẳng thú vị chút nào cả.

Họ đứng hóng chuyện là được rồi.

Quân Văn: “…”

Hóa ra chỉ có mỗi hắn khờ thôi à?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com