Lần này Phượng Khê sử dụng kiếm pháp của Ngự Thú Môn!
Sở dĩ trận trước nàng sử dụng kiếm pháp của Hỗn Nguyên Tông là vì muốn hố Hỗn Nguyên Tông một phen, nhưng bây giờ nàng muốn leo lên hạng nhất của bảng Thiên Khô, nên tất nhiên không thể để Hỗn Nguyên Tông được hời rồi.
Vì thế, nàng quyết định luân phiên sử dụng kiếm pháp của cả bốn tông môn, để người ta không đoán được lai lịch của nàng.
Về chuyện vì sao nàng lại biết kiếm pháp của Ngự Thú Môn và Vạn Kiếm Tông á?
Vì nàng xem qua là nhớ đó!
Tuy không hiểu rõ bản chất cốt lõi của từng bộ kiếm pháp, nhưng về cơ bản thì vẫn có thể đánh lừa mọi người.
Thạch Phong tung một loạt chiêu thức, nhưng vẫn không thể chạm tới góc áo của Phượng Khê. Điều này khiến hắn ta không nhịn được mà cảm thấy bực bội.
Hừ, nếu chiêu thức bình thường không thể làm gì nàng, hắn ta sẽ sử dụng tuyệt chiêu.
Chắc chắn tiểu phế vật kỳ Luyện Khí này còn lâu mới đỡ được.
Nghĩ vậy, hắn ta hét lên, linh lực hóa thành một con gấu khổng lồ, tấn công về phía Phượng Khê.
Phượng Khê vung kiếm gỗ, cũng tung tuyệt chiêu của mình ra.
Nhưng có gì đó sai sai.
Nàng vốn định biến chữ “Túc” thành hình bàn chân, kết quả lại hóa thành một bàn tay bép múp.
Nhưng hiện tại nàng chẳng rảnh mà lo được nhiều như thế, bàn tay hay bàn chân đều được, miễn dùng tốt là được.
Phượng Khê dùng thần thức điều khiển bàn tay tát cho con gấu khổng lồ vài cái.
Con gấu khổng lồ dần mờ đi.
Lúc này, Thạch Phong cũng phản ứng lại. Hắn ta bắt đầu điều khiển gấu khổng lồ dùng móng vuốt cào rách bàn tay của Phượng Khê.
Phượng Khê không ré tránh, vừa nghênh chiến vừa hát nghêu ngao: “Ngươi cào một cái, ta vả một cái, một đứa trẻ mặc quần áo mới. Ngươi cào hai cái, ta vả hai cái, hai đứa trẻ ném khăn tay…”
Thạch Phong tức điên người.
Rốt cuộc nàng tới đây để tỷ thí hay tới để chơi thế?
Ngay khi hắn ta đang bực bội, Phượng Khê đột nhiên gạt con gấu khổng lồ sang một bên, bàn tay múp tát thẳng về phía hắn ta.
Thạch Phong không kịp né tránh, bị tát ngã xuống khỏi võ đài.
Nói cũng trùng hợp, cái tát kia còn tát thẳng mặt nữa chứ.
Khiến gương mặt Thạch Phong lập tức sưng to như đầu heo.
Khi hắn ta suýt thì hộc m.á.u, chợt nghe có người mừng rỡ reo lên: “Ha ha ha! Ta cược Nữu Hỗ Lộc Cầu thắng, lần này ta kiếm bộn rồi.”
“Ta cũng được Nữu Hỗ Lộc Cầu thắng! Cái tát vừa rồi đánh hay lắm!”
“Lời Nữu Hỗ Lộc Cầu quả không sai, tin “hắn” một lần, được lợi cả đời.”
“...”
Vẻ mặt của Quân Văn và Giang Tịch dại ra.
Không phải tuyệt chiêu của tiểu sư muội là chữ “quỳ” ư? Sao bây giờ lại biến thành hình bàn tay thế kia?
Chẳng lẽ tuyệt chiêu có thể tùy ý thay đổi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thật ra cũng do Phượng Khê vô tri nên không biết sợ. Chưa có bất cứ ai nói cho nàng biết rằng sau khi xác định tuyệt chiêu thì không thể thay đổi, nếu không sẽ dễ tổn thương thức hải.
Trận này Phượng Khê lại kiếm được thêm mấy chục vạn linh thạch.
Chẳng mấy chốc sau, tuyển thủ áo hồng mới lại nhảy lên võ đài.
Người này cực kỳ tự tin.
Bởi hắn ta cảm thấy Nữu Hỗ Lộc Cầu đã sử dụng tuyệt chiêu một lần rồi, chắc chắn không thể sử dụng lại nữa.
Kết quả, bàn tay của Phượng Khê tát ngày càng thành thạo hơn.
Để đối xứng, nàng còn đặc biệt ưu ái tặng cho hắn ta hai cái tát, một cái bên trái, một cái bên phải.
Tiếp theo đó lại có vài người ôm lòng đầy tự tin nhảy lên sân khấu, nhưng tất cả đều bị bàn tay của Phượng Khê tát bay.
Cái tát nào cũng rơi vào mặt.
Tạo nên một “bầy” đầu heo.
---
Chẳng bao lâu sau, một lời đồn dần lan truyền rộng rãi.
Rằng khu vực tỷ thí của Trúc Cơ sơ kỳ có một tên biến thái, chuyên tát vào mặt người ta!
Tên là gì ấy nhỉ?
À đúng rồi, tên là Nữu Hỗ Lộc Hỗn Cầu (tên khốn Nữu Hỗ Lộc).
Phượng Khê không hề biết chuyện bản thân bị người ta sửa tên. Nàng đang trông trờ tuyển thủ tiếp theo xuất hiện.
Nàng phát hiện ra, tuy uy lực của bàn tay không mạnh bằng chữ “quỳ”, nhưng nàng sử dụng lại thuận tay hơn nhiều.
Trừ tát ra, nàng còn có thể đập đầu đối phương.
Trừ vặn tay ra, nàng còn có thể tháo khớp cằm đối phương.
Thậm chí còn có thể… vung nắm đ.ấ.m vào mặt đối phương.
Hơn nữa nàng phát hiện, dù nàng đã sử dụng tuyệt chiêu nhiều lần như thế, nhưng vẫn chưa cảm thấy mệt mỏi, trái lại càng đánh càng hăng.
Nàng hăng hái bao nhiêu, thì mồ hôi lạnh của trọng tài tuôn bấy nhiêu.
Tên Nữu Hỗ Lộc Cầu này đã thắng mười hai trận liên tiếp, bây giờ không ai muốn khiêu chiến với “hắn” nữa.
Người xem đã hiểu rõ rằng tên Nữu Hỗ Lộc Cầu này là sự tồn tại vô địch ở khu vực Trúc Cơ sơ kỳ.
Ai khiêu chiến, người đó bị đánh bại.
Chủ động khiêu chiến chẳng khác gì tự rước lấy nhục.
Khổ nỗi lúc trước trọng tài đã cố ý nhấn mạnh với Phượng Khê rằng: chỉ khi nàng bị đánh bại, trận khiêu chiến này mới có thể kết thúc. Vì thế bây giờ ông ta mới lâm vào thế khó.
Cuối cùng, ông ta chỉ đành mặt dày mày dạ, tiến lên thương lượng với Phượng Khê: “Cái đó, Nữu Hỗ Lộc Cầu, bây giờ không có ai dám khiêu chiến với ngươi nữa rồi, hơn nữa ngươi đã lọt vào top năm mươi của bảng Thiên Khôi. Chi bằng, ngươi xuống võ đài nghỉ ngơi một lát đi?”
Phượng Khê dễ nói chuyện một cách lạ thường: “Được thôi. Tuy ta vẫn chưa tận hứng, nhưng cũng không đành để ngươi khó xử, coi như nể mặt ngươi đó.”
“Chẳng qua, trước khi xuống khỏi võ đài, ta có chuyện muốn nói với mọi người.”
Trọng tài vội vàng đồng ý.
Chỉ cần “hắn” chịu xuống thì muốn nói gì cũng được.