Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Chương 172



“Tuyển thủ áo đen - Nữu Hỗ Lộc Cầu thắng!”

Ván này Phượng Khê chẳng những nhận được hai vạn tiền thưởng, mà còn được chia gần hai mươi vạn tiền cược.

Vì sao lại nhiều đến vậy ư?

Vì rất nhiều người thấy Quân Văn và Giang Tịch lấy toàn bộ linh thạch ra cược, cảm thấy bản thân có thể vớt vát chút ít, nên đã đập khá nhiều tiền vào.

Trừ tiền vốn ra, trận này Quân Văn và Giang Tịch lãi gần bốn mươi vạn linh thạch.

Giang Tịch thậm chí còn không dám tin đây là sự thật.

Bởi tiền này tới quá dễ dàng.

Khó trách nhiều người trầm mê cờ b.ạ.c như thế, đúng là tiền tài động lòng người mà.

Chẳng qua, mười lần đánh bạc, chín lần thua, vẫn nên né xa thì hơn.

Huynh ấy sợ Phượng Khê và Quân Văn trầm mê vào trò cờ b.ạ.c này, nên quyết định chờ cuộc tỷ thí chấm dứt, sẽ cẩn thận giảng giải cho hai người, tránh hai người lầm đường lạc lối.

Đúng lúc này, Giang Tịch phát hiện có khá nhiều người ùa vào sân.

Từ nội dung đối thoại của họ, thì biết họ vừa từ võ đài khác tới.

Con người đều có tâm lý tò mò cái lạ, đoán chừng họ nghe đồn có một Luyện Khí đại viên mãn thắng hai trận liên tiếp, nên mới tìm tới đây hóng chuyện.

Giang Tịch vô thức cau mày, vội tuyền tin cho Quân Văn: “Trận tiếp theo đừng cược nữa, tránh rước rắc rối.”

Tuy Quân Văn cảm thấy khá tiếc nuối, nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.

Đừng thấy bình thường hắn cợt nhả với Giang Tịch mà lầm, thật ra trong lòng hắn vẫn rất kính trọng đại sư huynh này.

Phượng Khê cũng chú ý thấy người xem ngày một đông, nàng cảm thấy không thể đấu tiếp nữa.

Thôi thì cứ vờ thua vậy.

Dù sao kiếm nhiêu đó cũng đủ rồi.

Trong khi nàng đang nghĩ ngợi, có người hét lên: “Nữu Hỗ Lộc Cầu gì đó có tên trên bảng Thiên Khôi kìa! “Hắn” mới đấu có hai trận, dựa vào đâu lại được lọt vào bảng?”

Phượng Khê chẳng hiểu ra sao. Bảng Thiên Khôi là cái gì?

Nhìn thấu sự nghi hoặc của nàng, trọng tài giải thích: “Đài luận võ của bọn ta có một bảng xếp hạng thực lực các tuyển thủ, tên là bảng Thiên Khôi. Hiện tại ngươi đang xếp thứ ba trăm, vừa hay đứng cuối bảng.”

Ông ta cảm thấy việc Nữu Hỗ Lộc Cầu có tên trong bảng Thiên Khôi là chuyện hết sức bình thường. Ai bảo “hắn” mới chỉ đạt Luyện Khí đại viên mãn đã có thể liên tiếp đánh thắng hai Trúc Cơ sơ kỳ cơ chứ, tất nhiên nhóm chấp sự phụ trách trông coi bảng phải thêm tên “hắn” vào rồi!

Phượng Khê tò mò hỏi: “Được lọt vào bảng Thiên Khôi thì có lợi gì? Có tiền thưởng không?”

Trọng tài: “…”

Sao tên này tham tiền thế không biết!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Không có tiền thưởng, nhưng đây là một vinh dự. Rất nhiều tán tu cảm thấy tự hào khi tên tuổi được đề lên bảng Thiên Khôi. Thứ tự xếp hạng càng cao, sẽ nhận được càng nhiều sự ủng hộ từ các tán tu, cũng càng dễ dàng nhận được lời mời từ các thế gia hoặc tông môn hơn.”

“Hiện tại mới chỉ có bảng Thiên Khôi của kỳ Trúc Cơ, sau này bọn ta sẽ cố gắng tạo ra một bảng Thiên Khôi của kỳ Kim Đan nữa…”

Phượng Khê giật mình.

Nàng vẫn luôn muốn thành lập liên minh tán tu, nếu có thể chiếm vị trí thứ nhất trên bảng Thiên Khôi, đoán chừng sẽ rất có lợi.

Vì thế, nàng đổi ý rồi: nàng sẽ không vờ thua nữa, trái lại nhất định phải thắng.

Chẳng qua, nhìn người xem ngày càng đông đúc, nàng truyền tin cho Giang Tịch, dặn dò huynh ấy và Quân Văn đừng đặt cược nữa, tránh cho bị người ta theo dõi.

Nhận được tin, Giang Tịch nở nụ cười.

Xem ra huynh ấy đã lo thừa rồi, tiểu sư muội vẫn tỉnh táo lắm.

Nghĩ đến đây, huynh ấy đưa mắt nhìn Quân Văn, thầm hạ quyết tâm phải giáo dục hắn nghiêm khắc hơn, không thể để hắn cứ ngơ ngơ ngác ngác mãi thế này được.

Lúc này, lại có tuyển thủ áo hồng nhảy lên võ đài.

Đó là một nam nhân trung niên, ông ta không đeo mặt nạ, để lộ diện mạo khá hung ác.

Trọng tài giới thiệu: “Tuyển thủ áo hồng tên là Thạch Phong, là một tán tu, tu vi đạt tới tầng ba kỳ Trúc Cơ.”

Thạch Phong chắp tay với người xem phía dưới: “Hai tên ngu xuẩn trước đó thua vì khinh địch, họ thua cũng đáng đời. Đài luận võ chẳng khác gì đài sinh tử, khinh thường đối thủ là hành vi tự tìm đường c.h.ế.t.”

“Ván này ta nhất định sẽ dốc toàn lực, để Nữu Hỗ Lộc Cầu chứng kiến thực lực kỳ Trúc Cơ chân chính.”

Rất nhiều người xem gật đầu tán thưởng, Thạch Phong trông có vẻ đáng tin hơn hai tuyển thủ trước đó.

Lần này, chắc chắn hắn ta sẽ thắng cho xem.

Nhưng lại có số ít người cảm thấy Nữu Hỗ Lộc Cầu đã thắng hai trận liên tiếp, chắc chắn không chỉ do may mắn, nên to gan đặt cược cho nàng.

Ngay khi trọng tài định tuyên bố cuộc tỷ thí bắt đầu, Phượng Khê lại yếu ớt giơ tay: “Trọng tài, ta vẫn chưa phát biểu kia mà!”

Trọng tài: “…”

Trận trước đó bảo nàng phát biểu thì nàng từ chối, bây giờ lại muốn nói là sao?

Phượng Khê cất giọng nghẹn ngào: “Nếu các ngươi tin ta, thì hãy cược ta thắng, ta đảm bảo sẽ không để các ngươi phải hối hận. Tin ta một lần sẽ được lợi cả đời!”

Người xem phía dưới: “…”

Sao “hắn” mặt dày thế không biết?

Còn được lợi cả đời nữa chứ!

“Hắn” tưởng “hắn” là ai!

Tuy nhiên vẫn có lác đác vài người đặt cược.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com