Bên này họ bận rộn một cách vui vẻ, thì ở bên kia, lớp Thiên và lớp Địa vẫn đang đánh đánh g.i.ế.t g.i.ế.t bầy Dơi.
Tam hoàng tử dốc toàn bộ sức lực muốn rửa mối nhục xưa, nên dù hiện tại là ban ngày, hắn ta vẫn kiên trì muốn tấn công hang ổ của Dơi Ly Hỏa.
Những người khác không dám trái ý hắn ta, chỉ đành căng da đầu chống đỡ.
Dù Dơi Ly Hỏa không am hiểu việc chiến đấu ban ngày, nhưng chúng vẫn khiến khá nhiều học sinh lớp Thiên bị thương, thậm chí còn có người bị thương nặng.
Tam hoàng tử không để ý đến những người bị thương, hắn ta chỉ muốn nhanh chóng thu thập Ly Hỏa Dạ Quang Sa.
Nhưng vừa bước chân vào hang, hắn ta đã trợn tròn mắt.
Bởi trong hang rỗng tuếch, cực kỳ sạch sẽ, như thể được người ta quét dọn vậy.
Học sinh lớp Thiên cũng ngơ ngác không thôi.
Chẳng lẽ ba lớp khác đã nhanh chân tới dọn trước rồi ư?
Không thể nào?
Nếu hang ổ này từng bị tấn công, thì trên người Dơi Ly Hỏa phải có vết thương mới đúng. Hơn nữa bất kể là trong hay ngoài hang đều không có dấu vết đánh nhau.
Họ chỉ đành ôm lòng nghi hoặc, tiếp tục tìm kiếm hang dơi tiếp theo.
Kết quả vẫn như cũ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Quỷ dị c.h.ế.t đi được!
Chẳng lẽ Tam hoàng tử thật sự đã gây ra chuyện khiến trời đất phẫn nộ, nên giờ đây mới… gặp báo ứng ư?
Chẳng qua, họ vẫn khá tự tin.
Bởi trước đó họ đã thu thập được hơn hai mươi cân Ly Hỏa Dạ Quang Sa rồi, đủ để đè đầu cưỡi cổ ba lớp kia.
Kết quả, khi hết thời gian khảo hạch, họ ngơ ngác nhìn lớp Hoàng và lớp Huyền lôi ra vài bao tải đựng Ly Hỏa Dạ Quang Sa.
Ơ, hả?
Sao hai lớp đó làm được?
Có người thật sự tò mò, bèn hỏi thẳng lớp trưởng Sở Tu Liên của lớp Huyền.
Vẻ mặt Sở Tu Liên cực kỳ phức tạp: “Nói ra có lẽ ngươi không tin, nhưng số Ly Hỏa Dạ Quang Sa này là do Bọ Hung Tay Vàng thu thập giúp bọn ta đấy…”
Học sinh lớp Thiên: “…”
Chẳng lẽ cấu tạo đầu óc của Nhân tộc khác họ?
Nếu không sao đệ tử Nhân tộc lại có thể ứng biến linh hoạt đến vậy?
Đúng lúc này, đạo sư phụ trách khảo hạch nói: “Do xảy ra một vài tình huống đột xuất, chúng ta cần phải điều chỉnh chút quy tắc khảo hạch. Chúng ta sẽ không tiến hành khảo hạch đào thải nữa, mà tiến thẳng vào vòng khảo hạch cuối cùng luôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đám học sinh kinh ngạc không thôi, tình huống đột xuất? Xảy ra tình huống đột xuất gì?
Trong lòng Phượng Khê thầm mắng: ta đây, ta chính là tình huống đột xuất kia đây!
Ta tự nhận mặt mình đủ dày, chẳng ngờ mặt của thư viện Thiên Khư cũng dày không kém.
Thậm chí còn chẳng thèm che giấu nữa chứ!
Vì chút tiền mà sẵn sàng từ bỏ cả thể diện ư?
Độc Cô viện trưởng cũng bị ép đến bất đắc dĩ, bởi ông ta đã nhìn thấu mục đích thật sự của Phượng Khê, nếu không kịp thời ngăn cản, ông ta dám chắc Phượng Khê có thể kéo dài thêm mười tám giai đoạn nữa.
Chuyện bị nàng vơ vét không quan trọng, quan trọng là không nhất thiết phải bố trí nhiều giai đoạn khảo hạch tới vậy. Hơn nữa họ cũng không có thời gian để chơi với nàng.
Vẫn nên vào thẳng vòng khảo hạch cuối cùng thì hơn.
Ít nhất còn gỡ gạc được chút thể diện, bởi trong vòng khảo hạch cuối cùng này, Phượng Khê sẽ không thể sử dụng những thủ đoạn nhỏ kia nữa.
Đạo sư phụ trách khảo hạch nói tiếp: “Mục tiêu của vòng khảo hạch cuối cùng này là đốt cháy ngọn đuốc trong tháp Thiên Khư. Lớp đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ sẽ giành được vòng nguyệt quế của đợt khảo hạch lần này.”
“Bốn lớp sẽ tiến vào rừng đá Thiên Khư theo tuyến đường được định sẵn, mỗi lớp sẽ bị sáu đạo sư có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ phụ trách trách cản đường.”
“Ngoài ra, các ngươi phải tự suy đoán cách đốt đuốc, phía thư viện sẽ không cung cấp bất cứ gợi ý nào.”
“Bây giờ ta sẽ công bố tuyến đường tới rừng đá Thiên Khư của mỗi lớp. Lớp Thiên đi tuyến đường phía Đông, lớp Địa đi tuyến đường phía Nam, lớp Huyền đi tuyến đường phía Tây, lớp Hoàng đi tuyến đường phía Bắc. Các ngươi có một canh giờ để nghỉ ngơi, sau đó chúng ta sẽ xuất phát.”
Dứt lời, ông ta bổ sung thêm: “Vòng khảo hạch này vẫn cấm sử dụng những vật phẩm bên ngoài như bùa chú, đan dược, trận pháp, thú khế ước,… dù lấy ra để dọa dẫm cũng không được!”
Nghe hết quy tắc, sắc mặt của người lớp Hoàng có chút tái xanh.
Chẳng qua trước đó đã bị Phượng Khê răn dạy, nên lần này chẳng ai nói mấy lời ủ rũ nữa.
Chỉ là trong lòng họ đều đinh ninh rằng họ sẽ thất bại.
Lớp Hoàng chẳng có chút lợi thế nào trong vòng cuối cùng này cả.
Bốn tuyến đường tới rừng đá Thiên Khư có dễ có khó, tuyến đường phía Đông là đất bằng, rất dễ đi lại.
Tuy con đường phía Nam và phía Tây có hơi gập ghềnh, nhưng chỉ cần tốn chút sức lực thì vẫn có thể tiến vào.
Nhưng tuyến đường phía Bắc lại tràn đầy vách đá sâu hun hút, hơn nữa nơi đó còn cấm bay, chỉ có thể leo trèo từng chút một.
Vừa tốn sức, vừa có nguy hiểm.
Lỡ có đạo sư mai phục trên vách núi, thì đảo bảo ra tay lần nào trúng lần nấy.
Còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.
Thế thì thi thố cái rắm gì nữa.
Quy tắc này rõ ràng đang nhắm thẳng vào lớp Hoàng của họ.
Thật sự quá bất công!