Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Chương 319



Khi đoàn người của ông ta vừa bước ra khỏi cổng tông môn, thì đã bị đám người Phượng Khê đuổi kịp.

Các nàng không nói hai lời, lập tức xông lên tẩn đối phương một trận.

Dù phần lớn thành viên của đối phương đều sở hữu tu vi Nguyên Anh, còn phần lớn đám Phượng Khê chỉ mới đạt cảnh giới Trúc Cơ, nhưng Phượng Khê còn gọi cả Kim Mao Toan Nghê tới giúp nữa.

Nàng nói với Kim Mao Toan Nghê thế này:

“Chắc chắn ngươi không nỡ tự ra tay phế bỏ tu vi của bản thân đúng không? Nếu vậy, chi bằng đánh đám người Nam Vực khốn nạn kia đi. Nếu ngươi bị thương nặng, tu vi sẽ tự tụt xuống thôi.”

“Hơn nữa làm thế còn có thể bảo vệ thể diện thần thú trấn phái của Huyền Thiên Tông. Một công đôi việc còn gì nữa!”

Thế là, Kim Mao Toan Nghê hung hãn xông lên, chẳng hề sợ chết.

Dù toàn thân đầy thương tích, nhưng nó vẫn không lùi bước.

Thậm chí, còn thốt ra một câu đầy khí phách: “Bắt nạt người của Huyền Thiên Tông ta, g.i.ế.c không tha!”

Người của Huyền Thiên Tông nghe vậy thì cảm động đến độ nước mắt chảy ròng, khóc không thành tiếng.

Kim Mao Toan Nghê, dũng mãnh vô địch!

Thần thú trấn phái, uy vũ vô song!

Thấy mọi người như vậy, m.á.u nóng trong người Kim Mao Toan Nghê sôi sục.

Từ khi tu vi bị thụt lùi, nó đã không còn cảm nhận được sự kính ngưỡng và sùng bái của người khác nữa!

Nó cảm thấy dường như bản thân đã quay về lúc nó vừa trở thành thần thú trấn phái.

Nó - Kim Mao Toan Nghê - là một trong bốn thần thú trấn phái.

Vinh quang biết bao! Tự hào biết bao!

Ấy thế mà từ khi tu vi thụt lùi, nó lại trở thành trò cười.

Cuối cùng, giờ đây, nó đã trở về thời đỉnh cao rồi.

Tất cả đều nhờ Phượng Khê.

Nàng chẳng những cứu vãn tu vi của nó, mà còn để nó cảm nhận được cái gọi là tôn nghiêm!

Nàng là ánh sáng của cuộc đời nó!

Lúc này, Phượng Khê - người được Kim Mao Toan Nghê coi như ánh sáng không hề tham dự vào cuộc chiến, mà đứng nói chuyện với Lương Tam Quý.

Trong những người ở đây, Lương Tam Quý sở hữu tu vi cao nhất, đã đạt đến cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ, nên Phượng Khê nhất định phải nghĩ cách ngăn cản ông ta ra tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mà Lương Tam Quý cũng không có ý định ra tay.

Bởi ông ta cảm thấy những người mình dẫn theo thừa sức thắng đám phế vật Bắc Vực.

Phần lớn đám phế vật này đều sở hữu tu vi Trúc Cơ, còn con linh thú kia, dù hơi khó chơi, nhưng sớm muộn gì cũng thua thôi.

Nếu đám phế vật Bắc Vực đã muốn tự rước nhục, vậy ông ta sẽ tác thành cho họ.

Chẳng qua, ông ta tuyệt đối không ngờ được rằng, sức chiến đấu của đám đệ tử Bắc Vực thể hiện ra, lại vượt xa tu vi của họ.

Nhất là con Kim Mao Toan Nghê kia, ấy thế mà lại không sợ chết, dùng toàn những chiêu thức lưỡng bại câu thương.

Họ điên hết rồi ư?

Mắt thấy phe mình dần rơi vào thế yếu, ông ta bèn định ra tay, đối tượng đầu tiên chính là Phượng Khê.

Nha đầu thối này đáng hận nhất.

Dù không thể chơi c.h.ế.t nàng, thì cũng phải khiến nàng tàn phế!

Kết quả, ông ta vừa định ra tay, Phượng Khê đã giơ cao viên đá lưu ảnh, hét lớn: “Lương Tam Quý, ngươi đừng khinh người quá đáng. Bọn ta có ý tốt tiễn ngươi, ấy thế mà ngươi lại g.i.ế.c ngược bọn ta! Chẳng những muốn mưu hại tính mạng của đám đệ tử thân truyền bọn ta, mà còn muốn g.i.ế.c luôn thần thú trấn phái của Huyền Thiên Tông ta nữa chứ!”

“Ngươi chủ mưu muốn diệt Huyền Thiên Tông ta!”

“Ta biết rồi, ngươi vốn không hề có ý định đưa Tứ sư huynh ta về nhà Hoàng Phủ, ngươi tới là để g.i.ế.c người diệt khẩu! Ta không tin một thế gia đại tộc như nhà Hoàng Phủ sẽ làm gia chuyện bẩn thỉu thế này, chắc chắn là tên cẩu nổ tài ngươi tự ý quyết định, cố ý phá hỏng qua hệ giữa Nam Vực và Bắc Vực!”

“Đúng là tội đáng muôn chết!”

Phượng Khê vừa dứt lời, Tiêu Bách Đạo đã chạy tới, vẻ mặt ông tràn ngập sự buồn bã và tức giận.

“Lương Tam Quý, ngươi khinh người quá đáng! Lão phu coi ngươi là khách quý, đích thân đến tận cổng tông môn đón ngươi, còn dùng linh trà và điểm tâm ngon nhất để tiếp đãi ngươi. Kết quả, ngươi chẳng những ngạo mạn, vô lễ, mà còn hạ sát chiêu với đệ tử và thần thú trấn phái của ta. Ta liều mạng với ngươi!”

Tiêu Bách Đạo bèn xông lên đánh cho Lương Tam Quý một chưởng!

Dù hai người đều đạt tới cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ, nhưng tu vi của Lương Tam Quý không vững, sao có thể là đối thủ của Tiêu Bách Đạo?

Một chưởng đó, gần như lấy nửa cái mạng của ông ta.

Nhưng thoạt trông Tiêu Bách Đạo còn thảm hơn cả ông ta, ông trực tiếp ngất xỉu.

Sau đó, đám người Hải trưởng lão khóc lóc nhào tới, đánh cho Lương Tam Quý và người của ông ta gần chết.

Nhân khoảng thời gian này, Phượng Khê tranh thủ viết một bức thư nhận tội, để Lương Tam Quý “tự nguyện” ấn dấu tay.

Xong xuôi mọi thứ, nàng mới thả người.

Lương Tam Quý tức đến độ hộc ra từng ngụm, từng ngụm m.á.u tươi.

Ban đầu còn tưởng chuyến này sẽ thuận lợi, chẳng ngờ trộm gà không được còn mất nắm gạo, sau khi quay về, chắc chắn sẽ bị trách phạt. Đúng là xui tận mạng!