Đợi đám người Lương Tam Quý rời đi, Tiêu Bách Đạo mới chậm rãi “tỉnh” lại.
Ban đầu ông vốn định che giấu thân phận, lén lút bám theo, đợi đoàn người Lương Tam Quý đi xa rồi mới tẩn họ một trận. Dẫu sao tất cả mọi người đều biết ông là người vô dụng chỉ biết nhẫn nhịn, nên chắc chắn không ai nghi ngờ ông.
Không ngờ tiểu đồ đệ còn thất đức hơn ông, thẳng thừng trả đũa!
Vậy ông cũng không lo trước sợ sau nữa!
Lúc này, Kim Mao Toan Nghê gầm lên một tiếng thảm thiết, rồi ngã cái xuống đất, vang lên một tiếng “rầm”.
Tất cả mọi người đều sợ hãi.
Dù Kim Mao Toan Nghê không đứng đắn, ngày thường họ còn phải dùng xích sắt trói nó lại, nhưng dẫu ghét bỏ, thì họ vẫn coi nó là một phần của Huyền Thiên Tông.
Bây giờ thấy nó bị thương nặng, tất nhiên họ lo lắng không thôi.
Phượng Khê an ủi mọi người: “Hồi còn ở Yểm tộc, ta đọc được vài ghi chép, rằng cách tu luyện của Kim Mao Toan Nghê khác linh thú bình thường, biết đâu lần này nó lại gặp phúc trong họa thì sao.”
Mọi người nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy sau khi Kim Mao Toan Nghê uống Chỉ Huyết đan đã có thể bước từng bước chậm rãi, họ khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ họ không còn mong chờ Kim Mao Toan Nghê khôi phục tu vi nữa, chỉ cần nó giữ được tính mạng là tốt rồi.
Cảnh Viêm không nói một lời, chỉ là sắc mặt rất tệ.
Phượng Khê dùng đầu ngón chân cũng biết huynh ấy nghĩ gì.
Chắc chắn là cảm thấy áy náy vì đã rước họa cho tông môn, cảm thấy có lỗi với sư phụ, với tông môn.
Ngoài ra, có lẽ huynh ấy còn cảm thấy nghi ngờ bản thân. Có lẽ tại bản thân chưa đủ tốt nên mới bị vứt bỏ từ nhỏ, bị người nhà tính toán.
Thậm chí có khi huynh ấy còn nhớ lại những nhục nhã phải chịu khi bị nữ tà tu giam cầm…
Với kiểu người có tính cách như huynh ấy, rất dễ để tâm vào nhưng chuyện vụn vặt.
Thế nên, trong cốt truyện nguyên tác, huynh ấy mới có thể bị màn diễn của Thẩm Chỉ Lan lừa gạt, hết mực si mê, tin tưởng nàng ta.
Nghĩ tới đây, Phượng Khê giật mình.
Trong sách, nhờ bán đứng Cảnh Viêm mà Thẩm Chỉ Lan nhận được một cơ duyên lớn. Phải chăng nàng ta đã đưa viên ngọc châu kia cho nhà Hoàng Phủ!
Nếu vậy thì xem ra viên ngọc châu kia vô cùng quý giá, chắc chắn nhà Hoàng Phủ sẽ không từ bỏ ý định.
Chẳng qua, những chuyện này để sau rồi tính. Bây giờ nàng phải khuyên giải Cảnh Viêm đã, tránh cho tứ sư huynh lại làm ra chuyện ngốc nghếch.
Nàng bất chợt đập mạnh vào vai Cảnh Viêm.
Cảnh Viêm đang đắm chìm trong suy nghĩ, bị đập thì giật nảy mình. Sau khi phát hiện người đánh mình là Phượng Khê, huynh ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tiểu sư muội, muội đánh huynh làm gì?”
Phượng Khê cười đáp: “Đương nhiên là để chúc mừng huynh rồi. Nhà Hoàng Phủ là một trong bốn gia tộc lớn ở Nam Vực, gia thế lâu đời, giàu kinh luôn. Muội không quan tâm huynh là thứ tử hay trưởng tử, dù sao gia sản nhà Hoàng Phủ phải có một phần của huynh.”
“Nếu có cơ hội, bọn muội sẽ dẫn huynh đi lấy phần đó về, huynh sắp giàu to rồi.”
“Tứ sư huynh, giàu có rồi thì đừng quên sư muội nhé!”
Phản ứng đầu tiên của Cảnh Viêm là sững sờ, sau đó mới cười khổ: “Tiểu sư muội, muội đừng đùa nữa. Trước kia họ đã vứt bỏ huynh, vậy chứng tỏ huynh không được chào đón. Ta không trông mong tài sản, chỉ mong không rước họa cho sư phụ và tông môn thôi.”
“Nếu họ vẫn không từ bỏ ý định, vậy ta chỉ đành giao ngọc châu cho họ. Nếu muốn cả cái mạng này, ta cũng cho luôn…”
Không đợi huynh ấy nói hết lời, Phượng Khê đã nhấc chân đạp huynh ấy một cái.
Cảnh Viêm chẳng hề đề phòng, nên bị đạp ngã sấp mặt.
“Này, tứ sư huynh, huynh đang nói tiếng người đấy à? Cái gì mà sự tồn tại của huynh không được chào đón? Trong mắt huynh, chẳng lẽ huynh chỉ nhìn thấy đám người lòng muông dạ thú kia, mà không nhìn thấy những người đối xử tốt với huynh à?”
“Không nói đâu xa, sư phụ vất vả chăm sóc huynh, đổ bô dọn phân nuôi huynh lớn bằng này…”
Tiêu Bách Đạo: “Khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ!”
Đồ nhi ngoan của ta ơi!
Dù con sốt ruột cũng không nên nói thế chứ!
Kẻo lão tứ lại nghĩ người làm sư phụ là ta ngược đãi nó!
Phượng Khê nói tiếp: “Sư phụ ngậm đắng nuốt cay nuôi huynh thành người, các sư huynh sư đệ cũng đều đối xử với huynh như đệ đệ ruột, ca ca ruột; các trưởng lão trong tông môn cũng luôn yêu quý huynh.”
“Nhưng huynh vừa nói gì? Nếu muốn cả cái mạng này, huynh cũng cho luôn? Có phải huynh cảm thấy sự hi sinh của mình vĩ đại lắm không? Hừ! Ngu ngốc! Huynh căn bản không biết mọi người muốn gì, huynh chỉ biết trốn tránh, muốn thành toàn cho sự cảm động ngu ngốc của chính huynh…”
Sắc mặt Cảnh Viêm đỏ lên, huynh ấy không hề nghĩ thế.
Huynh ấy chỉ không muốn liên lụy tới sư phụ và tông môn thôi.
Ấy thế mà chẳng hiểu sao, khi đến miệng tiểu sư muội, lại biến thành thế này.
Mạch suy nghĩ của Quân Văn cũng bị Phượng Khê dẫn lệch, càng nghe, hắn càng tức giận, cũng lao tới đạp Cảnh Viêm một cái.
“Cảnh lão tứ, huynh có lỗi với những oan ức đệ phải gánh thay huynh!”
Cảnh Viêm: “…”
Này nhé, đệ gánh oan thay ta lúc nào?
Đó chẳng phải đều là nghiệp do đệ tạo ra ư?