Đám người Phượng Khê đồng loạt đưa mắt nhìn sang.
Lối đi thông từ Nam Vực sang Bắc Vực vô cùng chật hẹp, chỉ đủ cho hai người cùng sánh bước.
Lúc này, hơn một trăm người nối đuôi nhau bước ra, phần lớn đều sở hữu tu vi Kim Đan, chỉ có số ít sở hữu tu vi Trúc Cơ.
Môi trường ở vùng giáp ranh khá bài xích người có tu vi cao, nên các tu sĩ Nguyên Anh và Hóa Thần sẽ không tùy tiện tiến vào đây.
Từ cách ăn mặc của đoàn người Nam Vực, có thể nhìn ra, chỉ có phần nhỏ trong số họ là tán tu, còn phần lớn là người của bốn gia tộc lớn.
Phượng Khê thầm nghĩ: may mà không đưa Cảnh Viêm đi cùng, nếu không đã chạm mặt người nhà Hoàng Phủ rồi.
Không phải nàng sợ người nhà Hoàng Phủ, mà vì hiện tại chưa phải thời cơ tốt nhất để chạm mặt.
Với lại, nàng hơi thắc mắc, vì sao người Nam Vực không trực tiếp tiến vào từ phía lãnh thổ của họ, mà phải đi đường vòng sang Bắc Vực bên này?
Cẩn thận ngẫm nghĩ, nàng chợt hiểu ra.
Họ nhân cơ hội này, đến Bắc Vực để dò thám tình hình.
Cũng có thể là tới khoe khoang.
Khi nàng đang mải nghĩ ngợi, một người bên phía Nam Vực chợt cất tiếng: “Này, cái tên minh chủ Liên Minh Thanh Thủy gì đó kia ơi, sang đây, bọn ta có chuyện muốn hỏi.”
Bao Hữu Phúc thoáng run rẩy, chỉ hận không thể tìm một khe đất để chui xuống trốn.
Người Nam Vực vốn độc ác, gã mà qua đó, chỉ e không có đường về.
Thấy vậy, Phượng Khê bèn nhỏ giọng nói: “Bao đại thúc, để ta qua đó cho. Cứ nói ta là minh chủ của Liên Minh Thanh Thủy. Ta còn nhỏ, họ sẽ không làm gì ta đâu.”
Bao Hữu Phúc cảm động tới độ suýt khóc thành tiếng.
Chất nữ ruột cũng không làm được đến mức này.
Phượng Khê nhanh nhẹn chạy về phía người Nam Vực.
Quân Văn cũng theo sau.
Hừ, hắn là ca ca ruột của tiểu sư muội.
Đừng nói chỉ gặp người Nam Vực, dù lên núi đao xuống biển lửa, hắn cũng sẽ đồng hành với nàng.
Thấy Phượng Khê và Quân Văn đi tới, vẻ mặt người Nam Vực tràn ngập sự coi thường.
Người Bắc Vực rặt một lũ vô dụng!
Chọn ai không chọn, lại chọn một người có tu vi thấp tè làm minh chủ.
Ngay khi họ định làm khó Quân Văn và Phượng Khê, thì một đám mây chậm rãi bay tới.
Đám mây đen như mực.
Lôi kiếp ở trong mây, lén thò đầu ra nhìn.
Dù Phượng Khê đã uống Dịch dung đan, nhưng lôi kiếp vừa liếc mắt qua đã nhận ra nàng.
Đừng nói dịch dung, dù nàng hóa thành trò, nó vẫn có thể nhận ra.
Chẳng qua, lần này nó chỉ đi ngang qua thôi.
Nó vẫn còn nhiệm vụ cần hoàn thành, không rảnh để ý đến nha đầu thất đức kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng, nếu cứ đi như thế thì nó lại không cam tâm.
Chắc chắn nha đầu thất đức kia đang chuẩn bị gây sự.
Nó hơi muốn nán lại hóng chuyện một chút.
Thôi bỏ đi.
Đợi hoàn thành nhiệm vụ rồi quay lại trêu chọc nàng cũng không muộn.
Vừa nghĩ vậy, nó vừa bay tới chỗ sâu nhất trong vùng giáp ranh.
Trái tim của tất cả mọi người ở hiện trường đều treo tận cổ họng, mãi đến khi nhìn thấy lôi kiếp bay đi, họ mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Phượng Khê lại hơi thất vọng.
Nàng tưởng lôi kiếp tới để tặng linh thạch cho nàng, kết quả tên chó kia lại bay đi.
Lúc này, tên mũi ưng cất giọng ngạo mạn: “Ngươi là minh chủ của Liên Minh Thanh Thủy gì đó đúng không?”
“Chậc, chậc, người Bắc Vực các ngươi c.h.ế.t hết rồi à? Mà lại để một tiểu phế vật kỳ Luyện Khí như ngươi lên làm minh chủ thế?”
“Với tu vi này của ngươi, tiến vào vùng giáp ranh chỉ có một con đường c.h.ế.t thôi. Thế nên, ta chỉ cho ngươi một con đường sáng, ngươi hãy dẫn người của mình, gia nhập dưới trướng ta đi.”
Phượng Khê bật cười.
Nàng thừa hiểu ý đồ của mũi ưng, gã muốn biến người của Liên Minh Thanh Thủy thành nô bộc của mình, khi gặp nguy hiểm thì đẩy họ ra làm lá chắn.
Ấy thế nhưng gã lại nói bằng giọng điệu bố thí, đúng là không biết xấu hổ.
Thấy Phượng Khê cười, mũi ưng tưởng nàng sẽ háo hức đồng ý.
Nào ngờ, nàng chậm rãi nói: “Đa tạ ý tốt của ngươi, nhưng tạm thời bọn ta không muốn kết minh với người khác.”
Mũi ưng thẹn quá hóa giận: “Các ngươi đừng có không biết điều. Cho phép các ngươi đi theo bọn ta, là phúc khí của các ngươi, nếu không với chút tu vi cỏn con đó, đám phế vật các ngươi đừng hòng sống nổi vùng giáp ranh quá nửa ngày.”
Nếu ban nãy chưa gặp lôi kiếp, có lẽ Phượng Khê còn có thể lá mặt lá trái với gã, nhưng hiện tại tâm trạng của nàng không tốt, thế nên nàng lập tức xụ mặt: “Là phúc khí của bọn ta? Đừng tưởng ta không biết ý đồ của ngươi, ngươi muốn người của Liên Minh Thanh Thủy bọn ta đi trước dò đường, làm kẻ c.h.ế.t thay cho các ngươi chứ gì?”
“Còn nữa, đừng mở miệng ngậm miệng là mắng người khác phế vật, ngươi cũng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ nhỏ nhoi thôi, có gì hơn người đâu cơ chứ? Nếu không biết nói tiếng người thì câm miệng lại, cẩn thận bị sét đánh đó. Tạm biệt!”
Dứt lời, Phượng Khê lập tức quay người định rời đi.
Gương mặt mũi ưng tràn ngập vẻ dữ tợn: “Nha đầu thối, đúng là không biết điều! Tìm c.h.ế.t mà!”
Dứt lời, gã tung chiêu về phía sau lưng Phượng Khê.
Chiêu thức vô cùng tàn nhẫn.
Dù sao trong mắt gã, mạng của người Bắc Vực vô cùng rẻ mạt.
Dẫu gã có đánh c.h.ế.t tên minh chủ này, thì đám phế vật Liên Minh Thanh Thủy kia cũng chẳng dám hó hé gì.
Kết quả, khi gã chỉ cách Phượng Khê độ năm thước nữa, thì bị một chưởng đánh bay.
Quân Văn cười lạnh: “Ngươi dám ra tay với muội muội ta, chán sống đấy phỏng?”
Khi nói ra những lời này, khí chất của Quân Văn cực kỳ bá đạo, trông giống hệt tên cuồng muội muội.
Hắn cảm thấy loại cảm giác này cực kỳ phiêu.
Xem ra, sau này hắn phải cố gắng tu luyện hơn nữa, tốt nhất nghiên cứu rõ ràng kiếm trận, đến lúc đó dẫn thêm người đi theo bảo vệ tiểu sư muội.
Tiểu sư muội chỉ cần vui vẻ là được, còn việc c.h.é.m chém g.i.ế.c giết, chứ giao cho hắn và đám sư huynh trời ơi đất hỡi còn lại đi.