Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Chương 325



Phượng Khê: “…”

Tên Cầu nàng đây chỉ tát người ta mấy cái thôi mà? Có đáng hận đến thế ư?

Xem ra, nàng phải giấu kín thân phận, không thể để người khác biết nàng chính là tên Cầu kia.

Thế là, nàng hùa theo mọi người, mắng cho Nữu Hỗ Lộc Cầu một trận.

Tiếng mắng cực kỳ tàn nhẫn.

Chỉ thiếu điều muốn rút gân lột da Nữu Hỗ Lộc Cầu thôi.

Quân Văn đứng cạnh thấy vậy thì tỏ vẻ: “…”

Một khi tiểu sư muội đã nổi cơn tàn nhẫn, thì ngay cả bản thân cũng có thể thịt luôn được.

Nói thêm một hồi, chủ đề chuyển tới vùng giáp ranh.

Phần đông người đều than thở, dù ai cũng mong lấy được hỏa tủy, nhưng trong lòng họ vẫn hiểu rõ, họ có cố đến mấy cũng chỉ tổ phí công thôi.

Phượng Khê khẽ chớp mắt: “Các vị, ta có đề nghị thế này. Ta vẫn còn nhỏ, ít kiến thức, nên nếu ta có nói sai, thì mọi người cũng đừng chê cười ta nhé.”

“Đúng là chúng ta không thể so sánh với bốn tông môn lớn, càng không thể so sánh với người Nam Vực, nhưng chúng ta đông mà. Dù trước kia chúng ta không quen biết, nhưng đều ngồi trên phi thuyền xuất phát từ thành Thanh Thủy, bốn bỏ lên năm, chúng ta cũng coi như là đồng hương rồi.”

“Bất kể trước kia sở hữu thân phận gì, bất kể là đệ tử của tông môn nhỏ, con em thế gia hay tán tu, thì việc ngồi cùng trên một con phi thuyền, đã là có duyên phận rồi. Chi bằng, chúng ta lập đội, đến khi đó có thể quan tâm lẫn nhau.”

“Mọi người thấy sao?”

Có khá nhiều người động lòng.

Thêm người thêm sức, dù không có tác dụng thực tế, nhưng ít nhất cũng có thêm can đảm.

Vì vậy, phần đông mọi người đều tỏ vẻ đồng ý.

Phượng Khê để mọi người giơ tay biểu quyết, phải có đến tám mươi phần trăm số người giơ tay.

Thế là, Phượng Khê bắt đầu sắp xếp chuyện này.

Đầu tiên phải đặt tên đội.

Phượng Khê xung phong bày tỏ ý kiến: “Đặt là Liên Minh Bắc Vực đi.”

Mọi người: “…”

Cái tên này hơi lố rồi đó.

Cuối cùng, mọi người quyết định gọi là Liên Minh Thanh Thủy.

Bởi đám người này đều xuất phát từ thành Thanh Thủy.

Nếu đã có tên, thì phải có người dẫn đội.

Phượng Khê đề nghị gã lùn, cũng chính là Bao Hữu Phúc đảm nhận vị trí này.

Dù tu vi của gã mới chỉ đạt tới tầng một của kỳ Kim Đan, nhưng gã có nhân duyên tốt, là lựa chọn hợp lý nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bao Hữu Phúc sững sờ.

Gã đã làm gì đâu, sao lại biến thành minh chủ rồi?

Chẳng lẽ lời chất nữ nói là đúng, gã là người có phúc lớn, là con cưng của Thiên Đạo?

Chẳng qua, dù làm minh chủ uy phong thật đấy, nhưng cũng phiền phức lắm.

Lúc này, Phượng Khê nịnh bợ mấy câu, Bao Hữu Phúc vui vẻ đồng ý.

Thế là, Phượng Khê đi đường vòng, thành công trở thành người cầm quyền thực sự của Liên Minh Thanh Thủy.

Chứng kiến từ đầu đến cuối quá trình, Quân Văn ngơ ngác.

Tiểu sư muội ra ngoài, không những không cần mang linh thạch, mà còn không dẫn dẫn theo “thuộc hạ”.

Bởi nàng có một cái miệng có thể giải quyết mọi chuyện.

Ấy thế mà sư phụ còn lo nàng sẽ bị người ta lừa gạt.

Nàng không lừa người ta là may rồi!

Nhìn những người ngồi trong phi thuyền này mà xem, bị nàng bán mà còn phải mang ơn nàng.

Sau đó, Phượng Khê lại di chuyển đến khoang giữa và khoang đáy, chiêu mộ thành viên.

Đám người đó cầu còn không được, vội vội vàng vàng đồng ý.

Kết quả là, khi lên phi thuyền, mọi người chia năm sẻ bảy, khi xuống phi thuyền, họ đã trở thành thành viên trong cùng một liên minh.

Ngay cả cờ hiệu cũng làm ra luôn rồi.

Lá cờ bay phấp phớp trong gió, cực kỳ uy phong.

Tu sĩ Nguyên Anh trấn giữ phi thuyền thấy vậy thì trợn mắt, há hốc mồm.

Ông ta chỉ ngồi trong phòng tu luyện độ mười ngày thôi mà!

Sao mọi chuyện lại thay đổi nghiêng trời lệch đất thế này?

Do bị cấm bay, phi thuyền chỉ đành đỗ xuống nơi cách vùng giáp ranh vài chục dặm.

Phượng Khê lấy ra một cuốn sổ ghi tên các thành viên ra, điểm danh xem có đủ số không, rồi tuyên bố vài quy tắc đơn giản.

Đám người này vốn chia năm sẻ bảy, trong thời gian ngắn khó mà bắt họ đoàn kết ngay được, chỉ có thể vẽ ra một miếng bánh cực lớn để ràng buộc họ.

Sau khi làm xong những việc này, Phượng Khê mới dẫn đội đi tới vùng giáp ranh.

Trên đường gặp rất nhiều người, nhìn thấy cờ hiệu của họ thì ngơ ngác không thôi.

Liên Minh Thanh Thủy này xuất hiện từ bao giờ vậy?

Còn đông thế này nữa chứ?

Chẳng qua, tu vi của họ không đồng đều, đoán chừng là tạm thời lập đội, nên người qua đường cũng không quá để bụng.

Khi đoàn người vừa đặt chân tới vùng đất giáp ranh, bên lối đi nhỏ của Nam Vực bèn vang lên một loạt âm thanh ồn ào.