Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Chương 329



Ánh mắt tên cầm đầu tộc Độn Ma khẽ lóe lên, nói với đồng đội: “Cứ bám sát đoàn người Nhân tộc. Nếu lát nữa Nam Vực thật sự làm khó, chúng ta sẽ đẩy Nhân tộc lên gánh họa thay.”

Rất nhanh sau đó, người của Liên Minh Thanh Thủy đã phát hiện đội ngũ tộc Độn Ma theo đuôi, sốt sắng chạy tới bẩm báo với Phượng Khê.

Nhưng nàng chỉ cười đáp: “Cứ mặc họ. Biết đâu vào thời khắc quan trọng, họ còn có thể giúp đỡ chúng ta.”

Nghe vậy, mọi người đều cảm thấy minh chủ nhà mình bị điên rồi!

Quan hệ giữa Ma tộc và Nhân tộc như nước với lửa, sao họ có thể giúp đỡ Nhân tộc cho được?

Nhưng thấy đám Ma tộc chỉ bám theo chứ không làm gì, mọi người cũng chỉ đành cố nén sự bất mãn, tiếp tục tiến về phía trước.

Lát sau, đoàn người lại chạm mặt người của tộc Ảnh Ma.

Phượng Khê lặp lại những lời đã nói với người của tộc Độn Ma.

Suy nghĩ của tộc Ảnh Ma chẳng khác tộc Độn Ma là bao, vì thế bèn bám theo sau đội ngũ Liên Minh Thanh Thủy.

Tiếp theo đó, đoàn người lần lượt gặp người của tộc Mãng Ma và Huyết Ma…

Rất nhanh, sau lưng đội ngũ Liên Minh Thanh Thủy đã có một hàng dài Ma tộc.

Còn là Ma tộc không cùng chủng tộc nữa chứ!

Người của Liên Minh Thanh Thủy: “…”

Họ không ngờ rằng, đời này sẽ có ngày họ lập đội với Ma tộc.

Tuy tổ đội này không hề chính thức, nhưng trong mắt đám người Nam Vực, họ đã trở thành người cùng phe rồi.

Nếu không đám người Nam Vực kia đã chẳng liên tục quan sát từ xa, mãi không dám tìm tới gây sự.

Đúng là phía Nam Vực hiểu lầm thật.

Chúng cho rằng Liên Minh Thanh Thủy và Ma tộc đã đạt d.ư.ợ.c thỏa thuận chung nào đó.

Nếu không diện tích vùng giáp ranh lớn như vậy, vì sao đám Ma tộc không đi đường khác mà cứ phải bám theo sau đội ngũ Liên Minh Thanh Thủy?

Hơn nữa tu vi của đám Ma tộc khá cao, khiến lòng người Nam Vực kiêng dè, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bên phía Phượng Khê lại tiếp tục chạm mặt một vài tán tu và người của bốn tông môn lớn, nàng không mời họ gia nhập Liên Minh Thanh Thủy, chỉ lặp lại lời đã nói với đám Ma tộc trước đó.

Xuất phát từ đủ loại mục đích, những người này đều bám theo sau đội ngũ.

Thế là, đội ngũ vốn chỉ có vài trăm người, chỉ chưa đầy nửa ngày, nhân số đã tăng gấp đôi.

Quân Văn cảm thấy khó tin vô cùng.

Có khi nào sau chuyến này, số lượng thành viên của Liên Minh Thanh Thủy sẽ đạt tới hàng vạn không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thế thì bằng mấy tông môn trung cấp cộng lại rồi còn gì.

May mà tiểu sư muội hiếu thuận với sư phụ, nếu không cứ cái đà này, chẳng bao lâu nữa nàng sẽ lên làm chưởng môn mất thôi.

Mà hắn thân là sư huynh ruột, tốt xấu gì cũng có thể chiếm được chức Phó chưởng môn chứ nhỉ?

Không thì làm trưởng lão cũng được!

Quả nhiên, cứ đi theo tiểu sư muội là có thịt ăn.

Vẻ mặt Bao Hữu Phúc càng hoang mang hơn.

Lúc còn ở trên phi thuyền, ông ta chỉ có một mình.

Ấy thế mà bây giờ ông ta đã trở thành cựu minh chủ, kiêm phó minh chủ đương nhiệm của Liên Minh Thanh Thủy.

Thành viên tận mấy trăm người.

Trong đó không những có người của bốn tông môn lớn, mà còn có người của Ma tộc!

Dù có nằm mơ, ông ta cũng không dám mơ rằng mình sẽ gia nhập một đội ngũ kỳ lạ thế này.

Chẳng qua, nhìn người của bốn tông môn lớn và người của Ma tộc bám theo sau đội ngũ, lòng hư vinh của ông ta bành trướng chưa từng có.

Mỗi bước chân đều mạnh mẽ vang dội.

Ngay cả dáng người tròn vo cũng nhiều thêm vài phần oai phong.

Ông ta thầm nghĩ: đội ngũ này không nên gọi là Liên Minh Thanh Thủy nữa, phải đổi tên thành Liên Minh Bắc Vực mới đúng.

Ơ, chờ đã.

Hình như ban đầu tiểu chất nữ vốn định đặt cái tên này kia mà.

Chẳng lẽ khi đó nàng đã đoán trước được chuyện này?

Không thể nào!

Đúng lúc này, phía trước vang lên tiếng ồn ào.

Một vực sâu đang chắn ngang lối đi.

Đám người bàn tán ầm ĩ: “Trước giờ vùng giáp ranh vẫn luôn bằng phẳng, ngay cả gò đất cũng không có, sao bây giờ lại có vực sâu thế này?”

“Ngươi đúng là chưa trải sự đời. Vùng giáp ranh biến hóa khôn lường, chuyện gì cũng có thể xảy ra, xuất hiện vực sâu thì có gì đáng kinh ngạc đâu cơ chứ! Việc cần quan tâm là làm thế nào để vượt qua kia kìa!”

“Khó đấy! Hai bờ vực cách nhau ít nhất mấy chục trượng, nơi đây còn cấm bay, biết qua kiểu gì? Dù dùng ván gỗ bắc cầu, thì cũng không biết ở dưới vực có gì, lỡ đi nửa đường bị tập kích thì toi đời.”

“…“