Người của bốn tông môn lớn và Ma tộc cũng tiến lên quan sát, vẻ mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ khó xử.
Đám người Nam Vực ở phía xa xa cũng ủ rũ không thôi.
Nếu sớm biết thế này, họ đã vào bằng lối vào phía Nam Vực rồi.
Khi mọi người đang bàn tán rôm rả, Phượng Khê lại bất chợt ngồi xổm bên mép vực, nhìn xuống dưới.
Quân Văn lập tức tiến lên đứng chắn sau lưng nàng, toàn thân tràn ngập vẻ đề phòng.
Hắn thầm nghĩ: tiểu sư muội ơi tiểu sư muội, bình thường muội thông minh là thế, sao bây giờ lại phạm phải sai lầm cấp thấp thế này?
Muội ngồi sát mép lực như thế, lại còn ngồi xổm, lỡ bị ai đó đẩy một cái, chẳng phải xong đời ư?
Cũng may có ngũ sư huynh là ta đây, nếu không muội toang rồi!
Đúng lúc này, Phượng Khê đứng dậy, nói: “Các vị, ta đoán con đường thực sự đang nằm dưới đáy vực, muốn đi tiếp, chúng ta chỉ còn cách nhảy xuống thôi!”
Đoàn người cảm thấy nàng đang nói linh tinh!
Rất nhiều người lớn tiếng phản bác.
Phượng Khê cũng không giận, mà vẫy tay với người của tộc Ảnh Ma: “Thần thức của tộc Ảnh Ma các ngươi mạnh hơn người thường, các ngươi thử cảm nhận thử xem.”
Người của tộc Ảnh Ma cau chặt mày, ban nãy họ cũng cảm nhận thử rồi, nhưng không phát hiện điều gì bất thường.
Chắc chắn suy đoán của nha đầu này sai rồi.
Dù trong lòng nghĩ thế, nhưng họ vẫn làm theo lời nàng.
Bởi hiện tại tất cả mọi người đều có chung một mục tiêu, đó là nghĩ cách vượt qua vực sâu này.
Ban nãy do sợ xảy ra nguy hiểm, nên họ chỉ đứng để cảm nhận, giờ đây, một số người ngồi xổm xuống theo Phượng Khê.
Mãi một lúc lâu sau, tên cầm đầu tộc Ảnh Ma hoảng hốt nói: “Hình như, hình như đúng là ảo giác thật! Vực sâu mà chúng ta nhìn thấy chỉ là ảo giác, con đường thực sự đang nằm dưới đáy vực.”
Thần thức của những thành viên còn lại trong tộc Ảnh Ma khá yếu, nên không dám chắc chắn như hắn ta, nhưng cũng tỏ vẻ vực sâu này không bình thường.
Mọi người lập tức bùng nổ!
Có người tin, có người không tin, đoàn người trở nên hỗn loạn.
Phượng Khê giơ tay ra hiệu đám người yên lặng, rồi nói: “Ở thời khắc sinh t.ử thế này, ta cũng không tiện ép buộc mọi người. Ta sẽ nhảy xuống trước, nếu ai sẵn lòng tin tưởng ta thì nhảy theo, còn không tin, thì ở lại nghĩ cách khác là được.”
Dứt lời, nàng nhảy thẳng xuống vực, bóng dáng nàng nhanh chóng biến mất, chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.
Quân Văn cũng lập tức theo sau.
Tiếp theo là thủ lĩnh và các thành viên của tộc Ảnh Ma.
Sau nữa là những Ma tộc khác.
Ma tộc tin tưởng vào trực giác của bản thân, không có quá nhiều kiêng dè như Nhân tộc.
Những Nhân tộc còn lại đưa mắt nhìn nhau.
Có nên nhảy không đây?
Bao Hữu Phúc nghiến răng: “Các vị, tiểu chất nữ của ta đã nhảy rồi, chúng ta còn do dự gì nữa? Ta nói một câu khó nghe, nếu không có sự dẫn dắt của tiểu chất nữ nhà ta, chúng ta sẽ chẳng thể đối phó với đám người Nam Vực kia đâu, chi bằng đ.á.n.h cược một lần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dứt lời, ông ta cũng nhảy xuống.
Con mẹ nó!
Ông ta liều vậy!
Nếu cược thắng thì tốt!
Cược thua thì coi như… chôn cùng tiểu chất nữ vậy!
Cơn hoa mắt chóng mặt ập đến, chỉ chốc lát sau, hai chân Bao Hữu Phúc đã dẫm lên mặt đất bằng phẳng.
Ông ta tập trung quan sát xung quanh, cảnh sắc nơi này chẳng hề khác trên mép vực là bao, xem ra suy đoán của tiểu chất nữ là đúng, vực sâu kia chỉ là ảo giác.
Phượng Khê đang trò chuyện với đám người Ma tộc, gương mặt nhỏ bé rạng rỡ, thoạt trông tâm trạng khá tốt.
Đương nhiên tâm trạng của Phượng Khê phải tốt rồi, bởi ngay khi vừa nhảy xuống, chân nàng trực tiếp dẫm lên một đám Hỏa tủy trăm năm.
Nếu đổi lại là người khác, thì dù không bị thiêu thành tro bụi, cũng sẽ bị thương nặng.
Nhưng trên người Phượng Khê có tích hỏa châu cơ mà!
Nên nàng chẳng bị sao cả!
Còn được hời một đám Hỏa tủy trăm năm.
Phượng Khê đút thẳng đám Hỏa tủy đó cho chim béo.
Thân chim lập tức phình lên, tròn vo, độ tròn sắp vượt qua Quả Cầu Đen đến nơi.
Nhưng chim béo chẳng thèm để ý, đợi đến khi nó tiêu hóa hết đám Hỏa tủy trăm năm này, hình thể của nó sẽ tự khôi phục như lúc ban đầu.
Với lại, béo tròn cũng có gì không tốt đâu.
Mẫu thân nó là Nữu Hỗ Lộc Cầu, nó chính là Nữu Hỗ Lộc Tiểu Cầu.
Quả Cầu Đen ngứa mắt dáng vẻ đắc ý của nó, ngồi bên cạnh liên tục cất tiếng châm chọc, chê bai.
Nhưng chim béo đang có tâm trạng tốt, nên không thèm chấp nhặt.
Lòng nó vô cùng mỹ mãn.
Với cái bụng toàn ý xấu của mẫu thân, chắc chắn có thể tìm cho nó vô số Hỏa tủy.
Lúc trước nó lựa chọn ăn vạ mẫu thân, quả là sáng suốt.
Chỉ cần giả vờ giả vịt trong chốc lát, là có thể hưởng vinh hoa phú quý suốt một đời.
Nó cảm phục trí thông minh của bản thân quá đi mất thôi.
Quân Văn nhảy xuống ngay sau Phượng Khê, chứng kiến toàn bộ quá trình thu thập Hỏa tủy của nàng mà trợn tròn mắt.
Thế cũng được ư?
Hắn ôm tâm lý may mắn đi dạo một vòng, nhưng trên mặt đất chỉ toàn đá là đá, đừng nói Hỏa tủy trăm năm, ngay cả một cọng cỏ cũng không có.
Đám người Ma tộc nhảy xuống sau không hề biết chuyện Phượng Khê vừa kiếm hời, lúc này đang nhiệt tình bắt chuyện với nàng.
Nguyên nhân rất đơn giản, biểu hiện vừa rồi của Phượng Khê khiến họ phải nhìn nàng bằng con mắt khác.
Người có năng lực, dù đi đến đâu thì cũng được coi trọng.