Tiêu Bách Đạo cảm thấy sở dĩ Phượng Khê nói nhiều như vậy là vì không muốn khiến ông khó xử, vì thế, ông càng đau lòng trước sự hiểu chuyện của nàng.
Cuối cùng, ông chỉ đành đồng ý.
Thật ra, những lời Phượng Khê nói chỉ chiếm một phần nguyên nhân thôi, nguyên nhân chủ yếu là quả cầu đen muốn hấp thụ ma khí, và chuyến đi lần này là cơ hội tốt nhất.
Để đảm bảo an toàn cho Phượng Khê, lần này Tiêu Bách Đạo dốc hết vốn liếng.
Ông lục lọi trong kho báu trống rỗng của Huyền Thiên Tông, lấy ra một bộ áo giáp.
“Tiểu Khê, con mặc bộ giáp vảy rồng này vào đi, nó có thể đỡ được một đòn tấn công của Hóa Thần trung kỳ.”
Đôi mắt Quân Văn trợn tròn lên.
Không ngờ môn phái còn có bảo bối bậc này.
Sư phụ giấu sâu thật đấy!
Không ngờ rằng, bất kể là Cửu chuyển hoàn hồn đan trước đó, hay bộ giáp vảy rồng lần này đều là bảo vật giữ mạng của Tiêu Bách Đạo. Ông vốn định để dành, sau này lỡ tông môn gặp nạn còn có vốn liếng để bảo vệ tông môn.
Nhưng vì tiểu đồ đệ, ông đã lấy hết ra.
Tuy Phượng Khê không biết chuyện này, nhưng nàng biết, Tiêu Bách Đạo dốc tim dốc phổi đối xử tốt với nàng.
Nàng ra sức từ chối, nhưng không lay chuyển được Tiêu Bách Đạo, chỉ đành mặc lên người, giấu vào bên trong quần áo.
Trong lòng nàng thầm hạ quyết tâm: dẫu phải trả cái giá lớn thế nào, nàng cũng nhất định sẽ bảo vệ sư phụ cả đời bình an.
Sau khi bàn bạc, nhóm “lãnh đạo cấp cao” của Huyền Thiên Tông quyết định cử Đoan Mộc trưởng lão dẫn đội, đưa Quân Văn và Phượng Khê tới biên giới.
Thứ nhất, tu vi của Đoan Mộc trưởng lão chỉ đứng sau Tiêu Bách Đạo, đã đạt tới tầng hai của cảnh giới Hóa Thần.
Thứ hai, Đoan Mộc trưởng lão là người có tính cách cẩn trọng, rất đáng tin cậy.
Quan trọng hơn là, Đoan Mộc trưởng lão có thể trấn áp Quân Văn, không để hắn gây họa.
Quân Văn: “…”
Mọi người hiểu lầm hắn hơi sâu rồi đấy.
Những chuyện trước kia thì không tính, nhưng một vài chuyện gần đây, rõ ràng là hắn phải gánh nồi thay tiểu sư muội.
Lúc này, ba môn phái còn lại cũng đã chọn được người tới biên giới.
Hỗn Nguyên Tông cử Mục Tử Hoài - đại đệ tử của Bách Lý Mộ Trần và Thẩm Chỉ Lan do Lưu trưởng lão dẫn đội.
Vạn Kiếm Tông cử Lăng Thiên Đình - đại đệ tử của Lộ Chấn Khoan và Liễu Thiếu Bạch do Hàn trưởng lão dẫn đội.
Ngự Thú Môn cử Tần Thời Phong - đại đệ tử của Hồ Vạn Khuê và Hình Vu do Phùng trưởng lão dẫn đội.
Ý đồ của ba tông môn này cực kỳ rõ ràng: để đại đệ tử dẫn sư đệ, sư muội ra ngoài rèn luyện.
Thấy vậy, Tiêu Bách Đạo thầm mắng đại đệ tử Giang Tịch một trận tơi bời.
Nhưng có mắng nữa mắng mãi cũng chẳng có tác dụng gì, ông chỉ có thể ân cần dặn dò tiểu đồ đệ nhất định phải chú ý an toàn.
Nếu chạm mặt Ma tộc, có thể trốn xa bao nhiêu thì lập tức trốn xa bấy nhiêu, dẹp cái trách nhiệm trừ ma vệ đạo sang một bên, an toàn là quan trọng nhất.
Quân Văn nghe vậy thì tỏ vẻ: “…”
Lúc trước sư phụ đâu dạy hắn như thế đâu?
Khi ấy ông nói: trừ ma vệ đạo là thiên chức của tu sĩ chúng ta; đầu có thể rơi, m.áu có thể chảy, nhưng không thể quên mất trách nhiệm cao cả của mình.
---
Một ngày trước khi xuất phát, Phượng Khê mới vô thức nhớ ra một chuyện.
Nàng không biết ngự kiếm.
Lần này hành trình tới biên giới kéo dài độ mười ngày, nếu để Đoan Mộc trưởng lão và Quân Văn thay phiên chở nàng cũng được thôi, nhưng làm thế thì quá mệt mỏi.
Không biết hiện tại nàng học ngự kiếm có còn kịp không nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Không có linh kiếm, nàng sử dụng bảo kiếm bình thường cũng được.
Miễn có thể bay là được!
Vì thế, nàng tới tìm Quân Văn: “Ngũ sư huynh, huynh có thể kiếm giúp muội một thanh kiếm không? Muội muốn học ngự kiếm.”
Quân Văn vừa định phản bác rằng: thời gian còn quá ngắn, muội không học được đâu. Nhưng nghĩ tới những chiến tích vĩ đại trước đó của Phượng Khê, đặc biệt là thiên phú luyện đan của nàng, hắn lại nuốt những lời định nói vào họng.
“Ở Luyện Khí đường có một số thanh bảo kiếm bình thường, có thể dùng tích phân của môn phái để đổi, để ta đưa muội tới đó chọn.”
Phượng Khê đã lập được nhiều công lớn cho Huyền Thiên Tông, nên số lượng tích phân trên ngọc bài thân phận của nàng sáng tới độ chói mắt.
Phượng Khê vừa định gật đầu, thì trong thức hải của nàng chợt nhiều thêm một thần thức xa lạ.
Lúc này Phượng Khê mới phát hiện, không biết từ khi nào trong thức hải đã có nhiều thêm một thanh kiếm bị rỉ sét loang lổ.
Phượng Khê còn chưa kịp phản ứng lại, quả cầu đen đã hét lên: “Chắc chắn là thanh kiếm gỗ kia! Ta biết ngay là nó có vấn đề mà! Ngươi xem, rõ ràng bản thể của nó có dáng vẻ thế này, nhưng nó lại giả vờ thành một thanh kiếm gỗ.”
“Nếu không có gì mờ ám thì cần gì giấu diếm, chắc chắn nó không phải thứ tốt lành gì.”
Phượng Khê: “… Sao ngươi kích động thế?”
Quả cầu đen: “Cái đó, cái đó. Ta cũng chỉ nghĩ cho chủ nhân thôi, nếu ngươi cảm thấy ta quá lắm lời, vậy ta không nói nữa.”
“Ừm, ngươi câm miệng đi.”
Quả cầu đen: “…”
Vì sao, chiêu lấy lùi làm tiến lại không có hiệu quả với nha đầu này?
Phượng Khê cẩn thận cảm nhận thần thức của thanh kiếm gỗ, phát hiện đối phương chỉ có thể đáp lại một cách yếu ớt. Kết hợp với thân kiếm rỉ sét loang lổ, nàng đoán có lẽ đối phương từng bị thương nặng.
Nhưng dẫu thế nào, thanh kiếm này cũng được coi là một thanh linh kiếm.
Chắc là có thể bay… nhỉ?
Vì thế, nàng nói với Quân Văn: “Ngũ sư huynh, tạm thời chúng ta không tới Luyện Khí đường nữa, để muội thử thanh kiếm gỗ này đã.”
Dứt lời, nàng rút thanh kiếm gỗ ra.
Quân Văn: “… Muội vui là được.”
“Tiểu sư muội, muốn ngự kiếm, điều đầu tiên muội cần làm là thử dùng thần thức để điều khiển kiếm bay lên. Sau khi điều khiển thành thạo rồi, muội có thể thử trèo lên kiếm. Hiện tại, ta sẽ dạy muội khẩu quyết điều khiển kiếm bay lên…”
Quân Văn mới chỉ giảng giải một lần, Phượng Khê đã tỏ vẻ bản thân nhớ rồi. Sau đó, nàng bắt đầu thử điều khiển thanh kiếm gỗ.
Nhưng thanh kiếm gỗ nằm đơ như c.h.ế.t, chẳng hề nhúc nhích.
Quả cầu đen cất giọng vui sướng khi người gặp họa: “Ta đã bảo rồi mà! Thứ này lòng dạ khó lường, không phải thứ tốt đẹp gì cho cam.”
Nó vừa dứt lời, thanh kiếm gỗ đã bay lên, chỉ là đường bay có hơi xiêu xiêu vẹo vẹo.
Quân Văn tỏ vẻ c.h.ế.t lặng, bình thản dạy Phượng Khê vài thao tác cơ bản, chẳng hạn phóng to phi kiếm để có chỗ ngồi.
Dẫu sao đường xá xa xôi, nào ai đứng mãi được.
Đương nhiên, không nên phóng to quá mức, chỉ cần vừa đủ cho hai người ngồi là được.
Phượng Khê đã học hết lý thuyết, nhưng thao tác thực hành thực tế lại không được thành thạo cho lắm.
Mỗi lần nàng đứng lên kiếm, Quân Văn đều sợ thót tim, lo nàng sẽ ngã xuống.
“Tiểu sư muội, hay là thôi đi! Ngày mai xuất phát rồi, có luyện nữa cũng không kịp đâu.”
Phượng Khê khẽ đảo mắt, đáp: “Không sao, muội có cách, ngày mai huynh sẽ biết.”
Thấy dáng vẻ bình tĩnh như mọi thứ đều nằm trong tầm tay của nàng, Quân Văn cũng không vặn hỏi nữa.
Dẫu sao nếu nàng vẫn chưa thể ngự kiếm, hắn và Đoan Mộc trưởng lão sẽ chở nàng.
---
Đôi lời của dịch giả: Chương này mình dịch vội nên không được mượt lắm, nếu ảnh hưởng đến trải nghiệm đọc truyện của mọi người thì cho mình xin lỗi nhé! Sau này nếu rảnh mình sẽ beta lại sau ạ!