Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Chương 54



Trước khi rời đi, Phượng Khê nói với Quân Văn: “Ngũ sư huynh, muội đã chuẩn bị cho huynh một chút đan dược, huynh nhận lấy này.”

Sau đó, nàng mở nhẫn trữ vật, bê ra một… chậu đan dược.

Quân Văn: “…”

Cả chậu thế này mà muội bảo là một chút à?

Lúc bấy giờ hắn mới nhớ lại câu nói lấy số lượng thắng chất lượng của Phượng Khê.

Nếu cứ tiếp tục cái đà này, số đan dược do một mình nàng luyện chế đã thừa đủ cung cấp cho một cửa hàng rồi.

Quân Văn còn chưa kịp thoát khỏi cơn sững sờ, thì Phượng Khê đã đưa cho hắn một lọ sứ nhỏ: “Ngũ sư huynh, trong này là Bạo linh đan, uống một viên có thể khiến thực lực tăng gấp hai, ba lần. Nếu gặp đối thủ khó chơi, huynh hãy uống một viên. Nhớ kỹ, mỗi ngày chỉ được uống tối đa một viên, nếu không kinh mạch của huynh sẽ không chịu đựng được, sẽ gặp nguy hiểm đấy.”

“Hơn nữa, tác dụng của mỗi viên Bạo linh đan chỉ có thể duy trì trong nửa khắc…”

Đôi mắt Quân Văn lập tức sáng rực lên!

Đây quả là hàng tốt, có thể giữ mạng vào lúc nguy nan.

Nhưng hình như hắn chưa từng nghe nhắc tới Bạo linh đan, thật ra có một loại đan dược cấp Địa có cùng tác dụng, nhưng không gọi bằng cái tên này.

Sau đó, hắn nghe Phượng Khê nói: “Bạo linh đan này do chính bản thân muội nghiên cứu, chế tạo đấy. Sư huynh yên tâm, muội đã thí nghiệm trên thỏ ở sau núi rồi, hiện tại chúng vẫn sống nhăn, không c.h.ế.t đâu mà sợ.”

Quân Văn: “…”

Bây giờ hắn trả lại thì còn kịp không?

Thôi vậy, hắn cứ cất đi đã, cố gắng để không cần dùng tới là được!

---

Sáng hôm sau, Tiêu Bách Đạo đích thân tiễn Đoan Mộc trưởng lão, Phượng Khê và Quân Văn tới tận cổng tông môn.

Gần tới cổng, Phượng Khê bắt đầu bước chậm lại.

Nàng cảm thấy cánh cổng Huyền Thiên Tông này khá tà môn, nàng đã phải quỳ lạy nó mấy lần rồi.

Lần này, nói gì nàng cũng không quỳ nữa.

Nhưng, vừa bước qua bậc cửa, đôi chân nàng đã mềm nhũn, quỳ sụp xuống.

Phượng Khê: #¥@%@#%@%!

Nhưng vì thiết lập tính cách, nàng nhắm mắt nói lời trái lương tâm: “Tổ sư gia ở trên cao, đệ tử Phượng Khê sắp tới biên giới chiến đấu với Ma tộc. Tuy đường xá xa xôi, nguy hiểm trùng trùng, nhưng đệ tử xin thề: tuyệt đối sẽ không làm mất mặt Huyền Thiên Tông và tổ sư gia, nhất định sẽ dốc toàn lực, mang vinh quang trở về.”

Nàng vừa dứt lời, Đoan Mộc trưởng lão cũng quỳ lạy, hứa hẹn theo nàng.

Quân Văn: “…”

Hắn cũng chỉ đành quỳ xuống, bắt chước hứa hẹn theo.

Hắn thầm nghĩ: khó trách danh tiếng của tiểu sư muội trong tông môn lại tốt tới vậy.

Xem lễ nghĩa của nàng kìa, thật sự quá chu toàn!

Hắn tự thẹn không bằng!

Vái lạy xong, ba người đứng dậy. Tiêu Bách Đạo không yên tâm dặn dò Phượng Khê thêm một lát nữa, rồi mới để họ lên đường.

Đoan Mộc trưởng lão vừa rút phi kiếm ra, đang định bảo Phượng Khê trèo lên, thì đã thấy tiểu nha đầu mở nhẫn trữ vật, lấy một thanh kiếm gỗ xấu xí ra, rồi luống cuống ngự kiếm.

Thấy vậy, mọi người trợn mắt há hốc mồm. Thứ nhất là kinh ngạc vì không biết Phượng Khê nhặt thanh kiếm này từ đâu, thứ hai nhìn dáng đứng xiêu xiêu vẹo vẹo của nàng, họ lo nàng có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Tiêu Bách Đạo sốt sắng định nói gì đó, thì thấy Phượng Khê rút một sợi dây thừng ra khỏi nhẫn trữ vật, trói chặt bản thân vào thân kiếm.

Xong xuôi, nàng vẫy tay tạm biệt mọi người: “Sư phụ, các vị đồng môn, chờ tin chiến thắng của ta nhé!”

Dứt lời, thanh kiếm gỗ lao vọt về phía trước, kèo theo đó là tiếng la hét đầy sợ hãi của Phượng Khê.

Tiêu Bách Đạo: “…”

Người của Huyền Thiên Tông: “…”

Quân Văn: Tiểu sư muội, đây là cách mà muội nói ư?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Trẻ trâu hết phần thiên hạ!

Nhìn bóng dáng tiểu sư muội nhỏ dần, hắn không rảnh châm chọc nữa, mà vội ngự kiếm đuổi theo.

Đoan Mộc trưởng lão lại khá bình tĩnh, ông ấy ung dung chắp tay cáo biệt mọi người, rồi mới ngự kiếm xuất phát.

Tiêu Bách Đạo quyến luyến nhìn theo, tiếc là tốc độ ngự kiếm của Phượng Khê quá nhanh, bóng dáng của nàng biến thành một chấm đen nhỏ xíu.

Ông trời phù hộ, Tổ sư gia phù hồ cho hai đồ đệ của ông bình an quay về.

Phượng Khê chẳng hề hay biết về sự lo lắng của sư phụ, lúc này nàng đang rất “phiêu”.

Quá kích thích!

Quá thú vị!

Nàng cực kỳ hưởng thụ cảm giác ngự kiếm phi hành, núi sông dưới chân lướt qua vùn vụt, như thể toàn bộ trời đất đều mặc nàng tung hoành.

Chẳng qua, sau khi cảm giác mới mẻ qua đi, nàng không còn hứng thú như trước nữa.

Bởi vì, nàng luôn phải tập trung cung cấp đủ linh lực cho thanh kiếm, hơn nữa còn chẳng thể phân thân.

Thế là, con hàng này giở thói mặt dày, cất kiếm gỗ rồi ngồi ké kiếm của Quân Văn.

Nàng còn vờ vịt bảo: “Ngũ sư huynh, để muội ngồi ké một lát, chút nữa huynh mệt, muội sẽ lấy kiếm gỗ ra chở huynh.”

Quân Văn: “… Không cần đâu!”

Hắn vẫn tiếc mạng lắm! Để nàng chở, lỡ ngã gãy cổ là đăng xuất ngay chứ chẳng đùa.

Phượng Khê ngồi ké kiếm hắn một lát, sau đó lại chạy tới ngồi ké kiếm của Đoan Mộc trưởng lão.

Mãi khi gần tới nơi, nàng mới lấy kiếm gỗ ra, tự ngự kiếm.

Ừm, không phải do nàng lười đâu, nàng làm thế là để đảm bảo an toàn và tiết kiệm thời gian cho cả đoàn đấy thôi.

---

Sau một chặng đường dài, cuối cùng ba người cũng tới gần biên giới.

Biên giới là nơi tiếp giáp giữa giới tu tiên và Ma giới, Nhân tộc và Ma tộc mỗi bên chiếm một nửa.

Hai bên cách nhau một vùng biển Vô Cực.

Khu vực gần biên giới có lệnh cấm ngự kiếm phi hành, vì thế ba người chỉ đành bước bộ.

Đích đến của họ là thành An Định, cũng là tòa thành trì duy nhất ở biên giới.

Thành An Định vốn có tên là thành Phục Ma, nhưng vì suy nghĩ cho cảm nhận của “hàng xóm”, đồng thời để giữ hòa khí giữa láng giềng, nên mới đổ tên thành thành An Định.

Lúc này, trong sảnh lớn của phủ thành chủ thành An Định có rất nhiều khách khứa.

Lưu trưởng lão của Hỗn Nguyên Tông cười nói: “Chẳng biết Huyền Thiên Tông nghĩa gì mà lại phái Phượng Khê đi chuyến này nữa. Một tiểu phế vật không thể khiêng, cũng chẳng thể gánh như nó, tới thì làm được tích sự gì đâu? Chỉ ké công của người khác là giỏi! Tiêu Bách Đạo quả là hao tâm tổn sức vì tiểu đồ đệ này!”

Hàn trưởng lão của Vạn Kiếm Tông và Phùng trưởng lão của Ngự Thú Môn nghe vậy thì khẽ cười, không đáp lời.

Đúng là tu vi của Phượng Khê thấp thật, nhưng thân là trưởng lão của Hỗn Nguyên Tông, hễ mở miệng khép miệng là ông ta lại chửi người ta là tiểu phế vật, chẳng có chút phong thái của trưởng lão gì cả.

Tuy nhiên, lời ông ta nói cũng đúng. Họ cũng cảm thấy Phượng Khê đi chuyến này là để hưởng ké công lao, chứ không chẳng lẽ còn trông chờ nàng đối đầu với Ma tộc á?

Đừng đùa, tới lúc đó lỡ bị Ma tộc bắt sống, họ còn phải tới cứu nàng!

Thấy họ không hưởng ứng lời nói của mình, Lưu trưởng lão nói tiếp: “Ta thấy chúng ta nên chia khu vực để tuần tra, làm vậy cũng phân rõ trách nhiệm và công lao. Hai người thấy sao?”

Hải trưởng lão của Vạn Kiếm Tông và Phùng trưởng lão của Ngự Thú Môn đưa mắt nhìn nhau: “Chia thế nào?”

Lưu trưởng lão chỉ vào bản đồ biên giới, nói: “Chia nơi tuần tra thành bốn khu vực nhỏ, mỗi môn phái phụ trách tuần tra một khu vực.”

Dứt lời, ông ta lấy bút ra, đánh dấu bốn khu vực Giáp, Ất, Bính, Đinh.

“Huyền Thiên Tông vẫn chưa tới, ba tông môn chúng ta chọn trước đi! Hỗn Nguyên Tông bọn ta chọn khu Giáp.”

Hàn trưởng lão của Vạn Kiếm Tông tiếp lời ngay: “Vạn Kiếm Tông bọn ta chọn khu Ất.”

Phùng trưởng lão của Ngự Thú Môn thì chọn khu Bính.

Cuối cùng chỉ còn lại khu Đinh. Huyền Thiên Tông không có quyền lựa chọn, chỉ có thể chọn khu vực này.