Thấy Phượng Hoàng phớt lờ mình, đầu óc Phượng Khê chợt lóe lên, nàng rút một cọng lông chim Ưng Vàng Cánh Sắt ra khỏi nhẫn trữ vật.
Cọng lông chim vừa to, vừa lấp lánh ánh vàng, quả nhiên đã hấp dẫn sự chú ý của Phượng Hoàng nhỏ.
“Phượng Hoàng nhỏ, ta không muốn ký kết khế ước với ngươi, ta chỉ muốn cho ngươi vài lời khuyên thôi. Ngươi là linh thú hệ hỏa, sao có thể ký khế ước với người sở hữu Thủy Linh căn cho được? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói ‘nước - lửa bất dung’ ư?”
“Ta thấy ngươi nên chọn Hình Vu của Ngự Thú Môn thì hơn. Gã vừa sở hữu Hỏa Linh căn, vừa thích giao tiếp với linh thú, ngươi ký khế ước với gã là thích hợp nhất.”
Hình Vu vội gật đầu: “Đúng đó, đúng đó! Hai ta đúng là tuyệt phối, ngươi hãy ký khế ước với ta đi!”
Thẩm Chỉ Lan tức tới nghiến răng: “Phượng Hoàng nhỏ, ngươi đừng nghe Phượng Khê nói linh tinh. Thủy Linh căn cực phẩm của ta chẳng hề xung đột với hệ hỏa của ngươi. Nếu ngươi ký khế ước với ta, ta sẽ lập tức cho ngươi ăn một quả hỏa tủy trăm tuổi.”
Hai mắt Phượng Hoàng nhỏ sáng rực lên: “Ăn!”
Nghe tiếng Phượng Hoàng, mọi người không khỏi kinh ngạc, thầm cảm thán: không hổ là thần thú, vừa nở đã có thể nói tiếng người.
Thẩm Chỉ Lan thoáng do dự, nàng ta vốn định chờ ký khế ước với Phượng Hoàng nhỏ rồi mới đút hỏa tủy cho nó ăn.
Nhưng bị Phượng Khê chen ngang, Phượng Hoàng nhỏ đã thoáng do dự. Chi bằng đút hỏa tủy cho nó ăn trước, chờ nó nếm được ngon ngọt rồi, sẽ chủ động đòi ký khế ước với nàng ta thôi.
Thế là, nàng ta mở nhẫn trữ vật, lấy ra một chiếc hộp ngọc đặc chế. Bên trong hộp ngọc cất một quả hỏa tủy trăm tuổi.
Thẩm Chỉ Lan sợ bị lửa Phượng Hoàng đốt cháy, nên đặt chiếc hộp ngọc xuống mặt đất, rồi lùi về phía sau vài bước.
Phượng Hoàng nhỏ sốt ruột tiến lên nuốt chửng quả hỏa tủy trăm tuổi.
Sau đó, mọi người phát hiện, kích thước của nó to hơn trước một chút.
Xem ra, chuyện Phượng Hoàng đột phá nhờ hỏa tủy là sự thật.
Thẩm Chỉ Lan cười hỏi: “Phượng Hoàng nhỏ, hiện tại ngươi đã chịu ký khế ước với ta chưa?”
Phượng Hoàng nhỏ khẽ liếc nàng ta một cái, rồi lộc cộc chạy tới trước mặt Phượng Khê: “Nương ơi!”
Tiếng “nương ơi” yếu ớt kia chẳng nào tiếng sấm rền, khiến tất cả mọi người có mặt tại hiện trường sững sờ.
Phượng Khê đứng đực ra, toàn thân như c.h.ế.t trân tại chỗ.
Trời ạ!
Nàng thuộc họ nhà chim đấy à?
Đầu tiên vờ làm chim non của Ưng Vàng Cánh Sắt, giờ lại trở thành mẹ của Phượng Hoàng nhỏ?
Nàng và Phượng Hoàng nhỏ trợn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ. Thậm chí nàng còn thấy được sự ngưỡng mộ và khát khao tình mẹ trong mắt Phượng Hoàng nhỏ.
Phượng Khê: “…”
Con m.ẹ n.ó, hơi quá rồi đấy!
Trong cốt truyện nguyên tác, con hàng này là linh sủng của Thẩm Chỉ Lan kia mà?
Nàng chỉ muốn chen chân phá bĩnh chuyện ký khế ước giữa Thẩm Chỉ Lan với nó, chứ không muốn nhận nó làm con.
Phượng Khê chẳng hề biết rằng, hầu hết các con vật thuộc loài chim sẽ coi sinh vật sống đầu tiên nó nhìn thấy là mẹ.
Tình huống của Phượng Hoàng nhỏ khá đặc biệt, ban nãy khi vừa chui ra khỏi vỏ, nó đã quét mắt nhìn tất cả mọi người, nên mới không có chuyện nhận mẹ.
Nhưng Phượng Khê lại lấy ra lông chim Ưng Vàng Cánh Sắt, cộng thêm việc nghe thấy tên Phượng Khê từ miệng Thẩm Chỉ Lan, Phượng Hoàng nhỏ bắt đầu suy diễn!
Nàng không những mang họ Phượng, mà còn có lông chim màu vàng, nàng chắc chắn là mẫu thân của nó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Về chuyện vì sao Phượng Khê lại mang hình người á? Vì tu vi của nàng quá cao, đã hóa hình chứ sao!
Thẩm Chỉ Lan cố kiềm chế cơn giận, nói: “Phượng Hoàng nhỏ, ngươi cũng biết trên đời này chỉ có duy nhất một con Phượng Hoàng, sau khi niết bàn sẽ tái sinh kia mà. Sao Phượng Khê có thể là nương của ngươi được?”
Phượng Hoàng nhỏ lập tức chìm trong cơn hoang mang. Đúng vậy, trong truyền thừa của nó cũng nói vậy, nó là Phượng Hoàng có một không hai trên đời.
Thế nên, sao nó lại có nương cho được?
Nhưng nó cảm thấy Phượng Khê rất thân thiết, nó cảm thấy nàng chính là nương nó.
Không biết có phải do vừa nở, thần thức chưa ổn định hay không, mà quanh thân Phượng Hoàng nhỏ lại bốc lên một ngọn lửa, sau đó nó biến lại về hình dáng quả trứng. Rồi sau đó, nó biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Mọi người: “…”
Chẳng ai ngờ tới kết cục này.
Thấy Phượng Hoàng nhỏ biến mất, quả cầu đen khẽ thở phào nhẹ nhõm. Dọa c.h.ế.t nó rồi!
Tuy nha đầu thối chẳng ra gì, nhưng nó không muốn chia sẻ nàng với linh sủng khác.
Thẩm Chỉ Lan tức tới đỏ mắt!
“Phượng Khê, có phải ngươi cố ý không?”
Phượng Khê gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, ta cố ý đấy thì sao! Ngươi hại ta bị rạn đan điền, còn đổi trắng thay đen, hại ta bị biếm thành tạp dịch, chưa kể còn ba lần bốn lượt ngầm ám chỉ, khuyến khích Lộ Tu Hàm g.i.ế.t ta!”
“Ta nhằm vào ngươi đấy, ngươi làm gì được ta nào?”
Thẩm Chỉ Lan nghiến răng: “Ngươi, ngươi đặt điều vu khống ta!”
Phượng Khê cười lạnh: “Ta dám lấy tâm ma ra thề, ngươi dám không? Nếu ngươi dám, dẫu có phải chui vào lòng đất, ta cũng sẽ tìm bằng được Phượng Hoàng về cho ngươi!”
Thẩm Chỉ Lan bị nghẹn họng: “Phượng Khê, ta không tranh cãi với ngươi. Thù hôm nay ta nhớ kỹ rồi, ngươi chờ đó cho ta!”
Dứt lời, nàng ta giận đùng đùng rời đi.
Mục Tử Hoài liếc Phượng Khê bằng ánh mắt sắc lạnh, rồi dẫn theo Mạc Tu Viễn và Vạn Kỳ Chí đuổi theo Thẩm Chỉ Lan.
Phượng Khê thừa biết rằng, nếu không phải người của hai tông môn khác vẫn đang có mặt ở hiện trường, chắc chắn Thẩm Chỉ Lan sẽ khuyến khích Mục Tử Hoài ra tay g.i.ế.t nàng.
Vì thế, nàng không thể chậm trễ một giây phút nào. Từ nay về sau, nàng nhất định phải tranh thủ tu luyện, chỉ khi nắm đ.ấ.m mạnh, nàng mới có thể bảo vệ mình.
Người của Hỗn Nguyên Tông vừa rời đi, người của hai tông môn khác cũng lần lượt rời đi.
Phượng Khê cười hỏi Hình Vu: “Sau khi tiến vào bí cảnh, huynh đã có thu hoạch gì chưa?”
Hình Vu bĩu môi: “Ta chỉ tìm được vài cọng thảo dược cấp Huyền, chẳng đáng mấy đồng.”
Phượng Khê thoáng do dự, cuối cùng vẫn nói: “Muội nghe nói đám người Thẩm Chỉ Lan tìm được rất nhiều thảo dược có giá trị cao. Huynh nói xem, có khi nào họ có món pháp khí đặc biệt không? Hay là chúng ta bám theo sau họ đi, biết đâu lại gặp được cơ duyên lớn thì sao.”
Trong lúc Hình Vu còn đang do dự, đại sư huynh Tần Thời Phong của gã đã nói: “Lời Phượng Khê có lý đó, chúng ta bám theo xem sao.”
Trong lòng Phượng Khê thầm đắc ý, lời nàng nói vốn có rất nhiều lỗ hổng, nhưng ai bảo có kẻ ngốc sẵn lòng cắn câu cơ chứ!
Tần Thời Phong có hảo cảm với Thẩm Chỉ Lan, chỉ ước có cớ để tiếp cận nàng ta!
Vừa hay, nàng dâng cớ tới tận miệng hắn ta!
Cứ đà này, nàng có thể coi Ngự Thú Môn làm bùa hộ mệnh, đi theo Thẩm Chỉ Lan tìm đại sư huynh Giang Tịch.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, quả trứng Phượng Hoàng lén lút ló đầu ra, sau đó lại nhanh chóng trốn xuống mặt đất.