Thấy vẻ mặt ngơ ngác của hắn ta, Phượng Khê cười rộ lên: “Ta đùa ngươi thôi! Ta chỉ muốn hỏi xem ngươi có gặp Thẩm Chỉ Lan của Hỗn Nguyên Tông không ấy mà.”
Phượng Khê cảm thấy trước sau khi Thẩm Chỉ Lan cũng “vô tình” gặp mặt Giang Tịch đang bị thương, thay vì tìm Giang Tịch kiểu mò kim đáy bể, chi bằng tìm Thẩm Chỉ Lan trước. Cứ đi theo nàng ta, kiểu gì cũng tìm được Giang Tịch.
Lần này thì ông trời cũng đứng về phía Phượng Khê, bởi Điền Thanh vừa chạm mặt Thẩm Chỉ Lan vào hai canh giờ trước. Nàng ta đã hội họp với nhóm đệ tử thân truyền của Hỗn Nguyên Tông.
Lúc ấy Điền Thanh còn thầm cảm thán: địa điểm tiến vào bí cảnh đều là ngẫu nhiên, không ngờ bốn người của Hỗn Nguyên Tông lại có thể tập hợp nhanh tới vậy, may mắn tới độ khiến người ta ghen tị!
Sau khi hỏi rõ địa điểm, Phượng Khê nói: “Điền đạo hữu, bọn ta tặng ngươi t.hi t.hể của ba con ch.ó sọc đen này.”
Điền Thanh ngại không dám nhận hết, hắn ta phải chối đây đẩy một lúc lâu, Phượng Khê mới chịu mang theo hai con, hắn ta chỉ nhận một con.
Trải qua chuyện này, Điền Thanh càng cảm thấy Phượng Khê là người có nhân phẩm cao quý, xứng đáng nhận được danh hiệu tấm gương mẫu mực của Nhân tộc.
Sau khi hai bên tách ra, Phượng Khê bèn dẫn Quân Văn đi tìm Thẩm Chỉ Lan.
Lúc này Quân Văn không thể nhịn được nữa: “Tiểu sư muội, chúng ta tìm Thẩm Chỉ Lan làm gì?”
“Nàng ta cực kỳ may mắn, được Thiên Đạo ưu ái, chúng ta theo sau nhặt của hời.”
Quân Văn: “…” Thế lúc trước, ai là người luôn miệng chửi nàng ta là sao chổi thế không biết?
Hắn hỏi tiếp: “Sao muội khách sáo với tên tán tu kia thế?”
Phượng Khê bày ra vẻ mặt cao thâm: “Huynh đoán thử xem!”
Quân Văn: “…”
Đương nhiên Phượng Khê làm gì cũng có mục đích cả. Tuy thoạt trông đám tán tu có vẻ chia đàn xẻ nghé, thực lực yếu ớt, chẳng có tác dụng gì.
Nhưng nếu tập hợp họ lại, chắc chắn sẽ tạo nên một thế lực cực kỳ mạnh mẽ.
Đúng là giới tu chân trọng kẻ mạnh, nhưng có đôi, kẻ mạnh vẫn bị các thế lực kiểm soát.
Thế nên nếu muốn hoàn toàn nắm giữ vận mệnh của mình, thì bắt buộc phải có nhiều mối quan hệ.
Nàng sẽ không bao giờ đặt hết trứng vào một chiếc rổ.
Lá mặt lá trái với Huyết Thiên Tuyệt, thiết lập quan hệ với Hồ thành chủ của thành An Định, hay đối xử khách sáo với tán tu Điền Thanh, đều là cái lưới mà nàng giăng ra…
---
Khi Phượng Khê và Quân Văn tới địa điểm Điền Thanh chỉ, không gian đã trống không, chẳng có lấy một bóng người. Chuyện này cũng bình thường thôi, dẫu sao cũng hơn hai canh giờ trôi qua rồi mà.
Trong khi Phượng Khê đang suy đoán xem đám người Thẩm Chỉ Lan sẽ đi về hướng nào, thì ở nơi xa, ánh lửa bốc lên tận trời.
Đôi mắt Phượng Khê sáng lên: “Ngũ sư huynh, chắc chắn đám Thẩm Chỉ Lan chạy về phía đó.”
Vì trong cốt truyện nguyên tác, trong chuyến tới bí cảnh Quy Bối Sơn lần này, Thẩm Chỉ Lan chẳng những “cứu” được Giang Tịch, mà còn thành công ký khế ước với một con phượng hoàng nhỏ.
Khi hai huynh muội Phượng Khê tới nơi, ánh lửa vẫn đang cháy hừng hực, khiến toàn bộ không gian xung quanh cuộn trào sóng nhiệt.
Người chạy tới mỗi lúc một đông, dẫu sao ánh lửa cũng là mục tiêu cực kỳ bắt mắt.
Các đệ tử thân truyền của Vạn Kiếm Tông và Ngự Thú Môn cũng đã tề tựu đông đủ.
Về phần các tán tu thì vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhìn thấy Phượng Khê, Hình Vu làm mặt quỷ với nàng, nhưng không tiến lại gần.
Nguyên nhân rất đơn giản, hiện tại ai nấy đều muốn giành được con phượng hoàng nhỏ kia, mọi người đều là đối thủ cạnh tranh.
Quả cầu đen liên lạc với Phượng Khê bằng thần thức: “Ta nói ngươi nghe, con phượng hoàng kia yếu như gà, ngoài phun lửa ra thì chẳng biết làm gì khác. Hơn nữa muốn để nó đột phá, ngươi còn phải giúp nó tìm hỏa tủy, phiền phức lắm luôn ấy.”
Phượng Khê chậm rãi đáp lại: “Ngươi không cần lắm lời, ta thừa biết là ngươi không muốn ta nhận con linh sủng khác rồi. Ngươi yên tâm đi, chỉ cần ngươi không quậy, thì ngươi sẽ là linh sủng duy nhất của ta, ta sẽ dành mọi yêu thương, cưng chiều cho ngươi!”
Quả cầu đen bĩu môi đáp: “Hừ, ta không có ý đó, ai thèm sự yêu thương, cưng chiều của ngươi cơ chứ!”
Dứt lời, bản thể đang bám trên Huyết Ma Lệnh của nó chuyển thành màu hồng phấn.
Nguyên nhân á hả… bị lệnh bài nhuộm màu!
Chứ không phải vì nó thẹn thùng đâu.
Tuy lời nói của Phượng Khê sặc mùi lừa đảo, nhưng nàng thật sự không có hứng thú với phượng hoàng nhỏ, bởi đúng như lời quả cầu đen nói, nuôi phượng hoàng quá phiền phức.
Chẳng qua, nàng rất muốn chen chân, phá bĩnh việc ký kết khế ước giữa Thẩm Chỉ Lan và phượng hoàng.
Thời gian dần trôi, ngọn lửa yếu dần, ánh mắt mọi người lại càng lúc càng mãnh liệt.
Cuối cùng ngọn lửa cũng hoàn toàn tắt ngúm, để lộ một quả trứng phượng hoàng có hoa văn ngọn lửa.
Răng rắc, răng rắc, trứng phượng hoàng xuất hiện vết nứt.
Nhìn quả trứng phượng hoàng kia, Phượng Khê liên tưởng tới… đan điền của mình!
Tuy không giống nhau như đúc, nhưng cũng chẳng khác nhau là bao.
Từng giây từng phút như thể dài hơn, mọi người chờ mãi, cuối cùng cũng chờ được một cái đầu chim ló ra khỏi vỏ, thăm dò thế giới bên ngoài.
Nó cảnh giác quan sát bốn phía, sau đó nhảy ra khỏi vỏ trứng.
Tuy mọi người đều đỏ mắt muốn có được phượng hoàng nhỏ, nhưng chẳng ai dám tiến lên, bởi quanh thân nó được bao bọc bởi một ngọn lửa vàng rực.
Dẫu là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cũng chẳng thể chịu được sức nóng của ngọn lửa này.
Phượng hoàng nhỏ ung dung ăn hết vỏ trứng, rồi mới tiếp tục đưa mắt ngó nghiêng xung quanh.
Hình Vu không nhịn được mà cất tiếng: “Phượng hoàng nhỏ, ta là đệ tử của Ngự Thú Môn. Tông môn bọn ta có công pháp và đan dược dành riêng cho linh thú, ngươi đi theo ta nhé?”
Những người khác thấy vậy cũng sôi nổi tự đề cử bản thân.
Cuối cùng, hiện trường chỉ còn lại Quân Văn, Phượng Khê và Thẩm Chỉ Lan chưa cất tiếng.
Quân Văn không có hứng thú với con hàng này, hắn không muốn nuôi một con linh sủng còn “kiêu” hơn mình.
Phượng Khê thì híp mắt, không biết đang nghĩ cái gì.
Thấy hai người họ không nói lời nào, Thẩm Chỉ Lan khẽ cười, nói: “Phượng hoàng nhỏ, ta sở hữu Thủy Linh căn cực phẩm, ngươi hãy ký khế ước với ta đi! Ta có năng lực giúp ngươi tìm kiếm hỏa tủy, để ngươi nhanh chóng đột phá!”
Rõ ràng phượng hoàng nhỏ đã động lòng, nó chậm rãi tiến về phía Thẩm Chỉ Lan.
Thấy vậy, Mục Tử Hoài nở một nụ cười đắc ý vì được chung niềm vinh dự, chỉ có Chỉ Lan sư muội mới xứng trở thành chủ nhân của phượng hoàng.
Lúc này Phượng Khê chợt cất tiếng gọi, nhưng phượng hoàng chẳng thèm để ý tới nàng.
Phế vật Luyện Khí kỳ không xứng trò chuyện cùng nó.