Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 213



Gió nhẹ thổi qua, mây cuốn mây bay.

Trong nháy mắt lại qua nửa tháng.

"Nương, người đừng liều mạng quá, cẩn thận chút!" Lý Nha Nhi ngồi xổm cạnh phiến đá lớn bên cạnh hồ nước, cầm gậy giặt quần áo, còn không quên dặn dò Tiền Mộc Mộc đang chạy bộ.

"Ta biết! Con làm việc của con đi, ta chạy xong vòng này sẽ trở về nấu cơm." Sắc mặt Tiền Mộc Mộc ửng đỏ, thở phì phò, chú ý tốc độ và tư thế chạy bộ.

Nằm ở nhà mười ngày, sau khi vết thương trên eo lành lại, nàng lập tức bắt đầu rèn luyện, ngày đầu tiên chạy năm vòng quanh thôn đặc biệt vất vả, hiện tại đã thích ứng gần hết.

Cuối cùng chạy hết một vòng, lại hoạt động tứ chi ở dưới một khe núi, nhặt lấy chiêu thức lúc trước huấn luyện tân thủ, luyện từng chiêu từng thức.

Sau khi rèn luyện xong, nàng quay về.

Lý Nha Nhi vừa vặn giặt quần áo xong, bưng chậu gỗ, từ bên cạnh phiến đá đi vòng qua đi tới trên đường nhỏ.

"Đưa cho ta đi." Tiền Mộc Mộc đưa tay cầm lấy chậu gỗ, đặt ở bên hông.

Sau khi nước trong ao dần dần tích lại nhiều hơn, Lý Chính gọi mấy thanh niên trong thôn, đắp vài phiến đá lớn bên cạnh ao, lại đào thêm mấy cái hố nước, bố cục chằng chịt khéo léo, nước sạch từ trên chảy xuống, tận dụng đến cực hạn.

Từ đó về sau, rất nhiều người trong thôn đều thích bưng chậu đến bên cạnh vũng nước giặt quần áo rửa rau, tiện thể nói chuyện tào lao g.i.ế.c thời gian.

Được mẹ chồng đối xử chu đáo như vậy, Lý Nha Nhi ngượng ngùng đồng thời trong lòng ấm áp, mi mắt nàng ấy cụp xuống, thẹn thùng nói: "Mẹ chồng, con dâu làm được, người thật sự không cần luôn chiếu cố con như vậy."

"Đều là người trong nhà, chăm sóc lẫn nhau cũng là chuyện bình thường." Tiền Mộc Mộc cười đáp lời.

Lý Nha Nhi mím môi, cười cong mắt.

Hai người đi đến trước cửa nhà mình ở cuối thôn.

Bên cạnh nhà Từ thẩm, căn nhà đóng chặt quanh năm đột nhiên mở khóa cửa.

Bên trong còn truyền đến mấy tiếng nói chuyện.

Tiền Mộc Mộc sinh lòng hiếu kỳ, nghiêng đầu nhìn vào bên trong, người bên trong cũng vừa vặn nhìn ra bên ngoài, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Tiền Mộc Mộc mặt mày bình thản, cong môi cười yếu ớt, chào hỏi người bên trong.

"Xin chào."

Người bên trong cũng hơi hơi gật đầu, nàng có một dung nhan mảnh mai, ôn nhu thanh đạm nói: "Tiểu nữ tử mới đến, kính xin chiếu cố nhiều hơn."

Tiểu nữ tử...

Tiền Mộc nhướng mày.

Cũng không quấy rầy người ta quá nhiều, quay đầu cùng Lý Nha Nhi tiến vào sân nhà mình.

"Nương, vị cô nương kia xinh đẹp quá." Lý Nha Nhi ngồi trên ghế nhỏ nhặt rau xanh, trên mặt hiện lên thần sắc hâm mộ.

Tiền Mộc Mộc đang rửa nồi lớn, nghe vậy cười, "Cách nói chuyện cùng tư thái đó, đại khái là từ trong thành tới đi, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, dưỡng đến cẩn thận tự nhiên liền đẹp."

Lý Nha Nhi dừng lại, lật qua lật lại hai tay nhìn, đốt ngón tay thô to, phía trên còn có mấy vết sẹo...

Trong lòng nàng ấy chua xót, từ trong nước vớt lên một cây rau xanh ngắt dính bùn, trong mắt càng thêm hâm mộ.

"Có thể có một đôi tay như vậy, thật tốt..."

Nhìn Nha Nhi ngồi ở bên cạnh lu nước, Tiền Mộc Mộc thu liễm mặt mày, mang gạo đổ vào trong nồi nấu.

Cửa viện bỗng nhiên bị gõ vang.

"Cốc cốc cốc."

Vừa lấy bình dầu ra chuẩn bị xào rau, Tiền Mộc Mộc nghe tiếng này, ngừng công việc trong tay, đi vào trong viện kéo cửa ra.

Một khuôn mặt kiều diễm đập vào mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vân Mộng Hạ Vũ

Một đôi tay khéo léo cầm bánh ngọt, ngửi thấy hương vị ngọt ngào bốn phía.

"Bỉ danh họ Phạm, tiện danh Ngọc An, tâm ý nho nhỏ, không thành kính ý. Sau này tiểu nữ tử phải thường trú ở đây, mọi việc kính xin bao dung nhiều hơn."

Nhìn bánh ngọt đưa tới, Tiền Mộc Mộc nhấc mắt lên, nhìn về phía nữ tử xinh đẹp vô cùng yêu kiều trước mắt, nàng không khỏi nhẹ giọng, sợ làm đối phương kinh sợ.

"Lời bao dung này phải là ta nói mới đúng, trong nhà ta có sáu đứa con, có thể sẽ tương đối ồn ào, nếu như đắc tội chỗ nào hoặc là làm ầm ĩ đến ngươi, liền tới nói với ta, ta sẽ trừng trị bọn chúng."

Phạm Ngọc An nhếch miệng, kéo lên một nụ cười nhẹ, "Náo nhiệt chút mới tốt, như vậy mới không cô đơn."

"Nương!"

Hứa Gia Thạch từ nơi rất xa chạy tới, kéo cổ họng hô to, trên tay cầm một cái tai thỏ, đôi mắt vui vẻ híp thành một đường.

"Nương, người xem!" Hứa Gia Thạch cười đến không ngậm miệng được: "Đây là con thỏ con bắt được, có phải siêu béo hay không?!"

Cầm con thỏ lên tay, Tiền Mộc Mộc đánh giá một chút.

Con thỏ trắng trẻo tròn trịa, bộ dáng hơn ba cân, một cái chân chảy máu, cái mũi nhỏ co rút, tựa hồ có chút đau.

Giữa lông mày nàng mang theo ý cười, "Không tệ không tệ, Tiểu Thạch Đầu con thật lợi hại! Hôm nay chúng ta ăn thỏ nấu cay đi!"

Được khen ngợi hết lời, Hứa Gia Thạch xoa ót cười he he, "Kỳ thật không có lợi hại đâu, đều là dựa vào cách nương dạy con, con mới có thể bắt được."

Tiền Mộc Mộc mím môi cười, đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn, quay sang nói với Phạm Ngọc An: "Đây là lão nhị nhà ta, Hứa Gia Thạch."

Hứa Gia Thạch lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của Phạm Ngọc An, nó lập tức trốn đến phía sau mẫu thân nhà mình, chớp chớp chớp mắt, vừa tò mò vừa sợ hãi.

Phạm Ngọc An cong môi.

"Xin chào."

Thu hết sự thân thiện của đối phương vào mắt, Hứa Gia Thạch cũng buông lỏng đề phòng, nó kinh ngạc gật đầu: "Xin chào."

Chào hỏi xong, Phạm Ngọc An cũng không ở lâu, hơi gật đầu sau đó quay đầu rời đi.

Tiền Mộc Mộc cũng nắm chặt con thỏ đi hậu viện, g.i.ế.c lấy máu, lột da chặt thành khối, hành văn liền mạch lưu loát.

Sau khi xử lý sạch sẽ, hoả tốc cho dầu vào chảo, mùi thơm bay ra, sau đó bỏ vào một nắm ớt khô xào qua xào lại.

Trong phòng bếp hừng hực khí thế, trong viện Hứa gia cũng tràn ngập mùi thơm nồng đậm.

Mặt trời treo trên không, đồ ăn lên bàn.

Mấy đứa nhỏ rất tự giác rửa tay, ngồi ở bên cạnh bàn, bưng bát lên ăn.

Tiền Mộc Mộc gắp thức ăn ngồi xuống dưới tàng cây, bầu trời tháng mười đã không còn nóng nữa, nhưng giữa trưa vẫn còn sóng nhiệt, khiến lòng người nóng nảy.

Đang ăn, cửa viện hé ra một khe hở, Trương thẩm tử bưng bát cơm đi vào.

"Mộc Mộc, nhà ngươi cũng ăn cơm đấy à!"

Trương thẩm tử nói xong, đặt m.ô.n.g ngồi xuống bên cạnh, nàng ấy áp sát vào nói nhỏ: "Trước đó trong thôn không phải bị cướp bóc sao, có hai nhà đã có người c.h.ế.t kéo t.h.i t.h.ể lên huyện làm loạn, ngươi đoán thế nào?"

Tiền Mộc Mộc thuận theo hỏi.

"Làm sao?"

Sợ bị người bên ngoài nghe thấy, Trương thẩm tử càng ghé sát vào một chút, mắt như có ròng rọc, xoay chuyển cực kỳ linh hoạt, "Ở cửa nha môn náo loạn nửa tháng t.h.i t.h.ể đều thối rồi, cuối cùng trực tiếp vứt ở cửa quan phủ mặc kệ, tự mình chạy trở về, bây giờ đang ở trong thôn ồn ào đủ kiểu đấy!"

Tiền Mộc Mộc giật giật khóe miệng.

"Hiếm thấy."

"Không phải là hiếm thấy sao." Trương thẩm tử cũng bình luận theo, nhưng mặt mày của nàng ấy cũng theo đó mà rủ xuống, nhiễm chút cô đơn: "Đại nhi nhà ta chịu khổ bất hạnh, chúng ta cũng không phải không muốn tìm ai đòi công đạo, nhưng cái này một không phải lỗi của lý chính, cái thứ hai chính là quan phủ, tìm quan phủ náo loạn..."

"Nếu có thể đòi một lời giải thích còn được, đòi không được, chậm trễ An Sinh hạ táng không nói, còn vô duyên vô cớ canh cánh trong lòng hơn nửa tháng, trong nhà cũng không có được an bình, chuyện này ai cũng không cho được lời giải thích, dân chúng bình thường chúng ta cũng chỉ có thể nhận mệnh."