Tiền Mộc Mộc không nói gì than nhẹ.
Nàng gắp một miếng thịt khô vào bát của Trương thẩm tử, nói: "Không có cách nào khác."
Tàn khốc lại thực tế.
Trong thôn xảy ra rất nhiều chuyện, mọi người ốc còn không mang nổi mình ốc, tang lễ của Lưu Tiểu Hoa cũng qua loa cho xong.
Thậm chí nàng còn không thể bò dậy khỏi giường, tiểu lão thái thái và tam thúc cứ cách năm ngày lại đến thăm nàng, còn đưa cho nàng không ít đồ ăn. Để cho nàng sớm khỏe lại, phương thuốc dân gian cũng dùng tới.
Thịt khô nhét vào trong miệng, Trương thẩm tử nhai bẹp bẹp, nàng ấy cười nhạt.
"Không có chuyện gì, đều đã qua rồi."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng sự bi thương trong mắt lại không che giấu được... Tiền Mộc Mộc nhìn thấy mà trong lòng cũng buồn bã theo.
"Đúng rồi, trong thôn có rất nhiều nhà bị cướp, những thứ kia cũng không lấy về được đâu! Cuộc sống thảm hại khỏi phải nói." Trương thẩm tử không muốn Tiền Mộc Mộc bị ảnh hưởng theo nàng ấy, nhanh chóng chuyển chủ đề, nói đến tình trạng hiện tại của người trong thôn.
"Ngươi phải trông coi lương thực trong nhà ngươi, những người không có lương thực kia bị dồn vào đường cùng, không chừng sẽ làm ra những chuyện gì."
Tiền Mộc Mộc gật đầu nói: "Được, ta đã biết."
Trương thẩm tử ngồi một lát, ăn cơm xong nàng ấy liền trở về.
Tiền Mộc Mộc hai ba miếng ăn xong một chút cuối cùng, đặt chén vào trong phòng bếp, tiện tay dọn dẹp vệ sinh xong, liền đi về nhà Hứa Tú Dương.
Đi dọc theo bờ ruộng, đi một đoạn đường.
Cửa viện mở rộng, nàng đi thẳng vào.
Khi nàng còn nói chuyện phiếm với Trương thẩm tử, Tiểu Bảo đã sớm ăn xong, tới nơi này bắt đầu học tập.
Thường ngày chỉ dạy một chút, lại sắp xếp chút tri thức cần học, nàng không quản nữa, lập tức đi đến hậu viện chuẩn bị thay thuốc cho Lệ Lâm Thanh.
Lệ Lâm Thanh từ trong phòng đi ra, hắn nở một nụ cười, khí sắc nhìn qua rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
"Hứa phu nhân, trong khoảng thời gian này làm phiền chiếu cố."
Tiền Mộc Mộc đang buồn bực sao Lệ Lâm Thanh đột nhiên khỏe lại, phía sau một nam tử mặc trang phục màu đen hơi gật đầu với nàng: "Hứa phu nhân, đã lâu không gặp."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiền Mộc Mộc kinh ngạc nhướng mày.
"Đã lâu không gặp, ngươi đây là tìm được giải dược rồi?"
Hai tháng trước, sau khi tên này giao Lệ Lâm Thanh cho nàng thì hoàn toàn biến mất, bây giờ trở về cũng không đi tìm nàng mà lại tìm Lệ Lâm Thanh...
Là có chút bản lĩnh.
"Đúng vậy, chúng ta cũng nên đi thôi." Nam tử huyền sắc nói.
Tiền Mộc Mộc khẽ gật đầu.
"Được, chú ý an toàn."
Ba người cùng đi đến tiền viện, Lệ Lâm Thanh nói rõ chuyện phải đi, Hứa Tú Dương sửng sốt, rất không nỡ, hai mắt đẫm lệ.
"Trên đường trở về chú ý nhiều hơn một chút, lần chia tay này sợ là sẽ không gặp lại nữa, tiểu tử ngươi bảo trọng nha."
Cùng sinh sống dưới một mái hiên hai tháng, nói không có chút tình cảm nào là giả, Lệ Lâm Thanh lấy từ trong vạt áo ra một tấm ngân phiếu, nhét vào trong tay Hứa Tú Dương.
"Tam thúc, ngài bảo trọng."
Hứa Tú Dương lên tiếng muốn trả lại, nhưng Lệ Lâm Thanh nóng lòng rời đi, ngay cả hàn huyên dư thừa cũng không có, liền bước nhanh cùng thủ hạ rời đi.
"Đi cũng quá nhanh rồi, không nói nhiều lời, lúc người ở còn chưa cảm thấy có gì, nhưng lúc chia lìa, trong đầu thật sự là... Ngũ vị tạp trần." Hứa Tú Dương đứng ở cửa viện, chống quải trượng đưa mắt nhìn hai thân ảnh thon dài rời đi.
Tiền Mộc Mộc vỗ nhẹ bờ vai còng xuống kia, "Được rồi được rồi, chúng ta đều ở đây."
"Ai..." Hứa Tú Dương thở dài một tiếng, quay đầu đi vào trong nhà.
Phía sau, một tiếng hô gấp vang lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tam thúc, mau cứu mạng!"
Tiền Mộc Mộc và Hứa Tú Dương đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Hoàng lão đầu bị hai tráng hán trẻ tuổi khiêng trên tấm ván, khuôn mặt lão vặn vẹo, đau đến mức cong người.
Hứa Tú Dương vội vàng lui qua bên cạnh: "Mau mau, vào nhà trước rồi nói."
Hai tráng hán nâng đi vào, đặt người vào trong nhà chính, ván rơi xuống đất phát ra một tiếng giòn vang.
Ngũ quan Hoàng bá nhăn nhó, ôm đầu gối lăn qua lộn lại rên rỉ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Hứa Tú Dương há miệng hỏi, tay không ngừng vịn Tiền Mộc Mộc đi xem.
Tiền Mộc Mộc lại không chút lo lắng, mặt không biểu cảm nhìn người trên mặt đất thống khổ, nội tâm bình tĩnh không sinh ra nổi nửa điểm thương hại.
Nam tử đứng bên cạnh, dùng một cái khăn trắng lau mồ hôi, miệng khô khốc nói: "Đầu gối cha ta tái phát bệnh cũ, lần này đau cực kỳ dữ, đã hoàn toàn không có cách nào xuống giường, Tam thúc ngài mau khám cho cha ta với."
Hoàng bá liếc mắt nhìn Tiền Mộc Mộc đang đứng, lại tiếp tục nhắm mắt gào thét, thần sắc có chút mất tự nhiên, cũng không biết là do chột dạ hay là do quá đau đớn.
Chống đỡ hơn nửa ngày cũng không chống nổi, Hứa Tú Dương phát giác ra khác thường, ông ấy nghiêng đầu hỏi: "Sao vậy? Ngươi cùng người này có khúc mắc gì sao?"
Tiền Mộc Mộc thản nhiên gật đầu.
"Ừm, trước kia lão làm khó dễ ta mấy lần."
Hứa Tú Dương yên lặng.
Trong mắt ông ấy xẹt qua một tia bất đắc dĩ.
"Trước khác nay khác, hiện tại hắn bị đau, ngươi trước hết buông gút mắc, khám cho người ta một cái được không?"
Đứa cháu dâu lớn này của ông ấy tùy hứng cũng không phải ngày một ngày hai, ông ấy nhìn thấy, bất đắc dĩ lại không có cách nào.
Tiền Mộc Mộc nhíu mày suy nghĩ một chút.
Cầm váy ngồi xổm xuống, nàng cong môi cười, cười ý vị thâm trường.
"Hoàng bá, thật sự là đã rất nhiều ngày không gặp."
Đau đớn giống như chạm vào nút tạm dừng, Hoàng bá nghe xong lời này mặt dày cười ha ha, cười đến có chút nịnh nọt, trong mắt lộ vẻ hối hận.
"Hứa Tiền thị, ngươi đó, ta già rồi nên hồ đồ mới đắc tội, ngươi đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với lão già thối này."
Lúc trước lão cũng không phải không nghe được Hứa Tiền thị biết y thuật, lão vốn không coi là chuyện to tát gì, cảm thấy không cần nhờ nàng.
Hiện tại, thật sự là mặt cũng bị lão tự mình "tát sưng" lên rồi...
Tiền Mộc Mộc cười qua loa.
Vén ống quần Hoàng bá lên, kiểm tra cẩn thận trong chốc lát, nàng liền thu tay lại, nhìn về phía hai tráng hán trẻ tuổi đứng bên cạnh, phân phó nói:
"Mang đến phía sau rèm đi."
Hai người hai mặt nhìn nhau, không rõ bên này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bọn họ lựa chọn nghe lệnh làm việc, thành thật mang người nâng lên trên giường phía sau.
Châm bạc đã được dọn xong, Tiền Mộc Mộc vén tay áo lên, cầm một cây châm lên, đi đến bên giường.
Nhìn cây châm còn dài hơn ngón tay, thân thể Hoàng lão đầu run rẩy không kiềm chế được, lão nuốt ực ngụm nước bọt.
"Hứa Tiền thị, chúng ta cũng coi như hàng xóm trong thôn, có gì chúng ta nói ra, ta phạm sai lầm gì ta cúi đầu xin lỗi, ngươi ngươi tuyệt đối đừng xúc động."
"Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi, muốn thừa dịp người ta gặp khó khăn làm chuyện không ra hồn sao?" Tiền Mộc Mộc liếc mắt, cũng không muốn nói nhảm với người ta.
Quen thuộc châm vào, lại đi lấy châm tiếp tục.
Hoàng lão đầu cả người đều căng thẳng, quan sát một hồi lâu, thấy người xác thực không có muốn hạ độc thủ, lão mới nhẹ nhàng thở ra.
Châm đ.â.m vào, cảm giác đau đơn lít nha lít nhít đánh úp lại, có chút khó chịu gãi tim cào gan, nhưng lại không hiểu sao có loại cảm giác thoải mái.
Nhìn vẻ mặt vui mừng thả lỏng của Hoàng lão đầu, Tiền Mộc Mộc cười lạnh lùng.
Trong lòng nàng quả thật không qua được chuyện kia, nhưng nàng cũng không hèn hạ đến mức đi làm khó loại lão nhân nửa thân thể đã xuống mồ này.
Thật muốn tính toán, cũng là tự dưng kiếm phiền toái.