Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 226



Ngày hôm sau.

Sáng sớm, Tiền Mộc Mộc là bị lạnh tỉnh.

Hôm qua vẫn còn nắng to, hôm nay đột ngột giảm nhiệt độ.

Nàng lục chiếc áo bông đã chuẩn bị từ trước từ trong tủ ra, mặc bên ngoài, mở cửa bước ra ngoài.

"Nương, người dậy rồi!" Hứa Gia Thạch vác một bó củi, bước từ cửa viện vào, phía sau còn có Hứa Gia Lăng và Hứa Gia Phục.

Ba người hoặc là vác, hoặc kéo.

Đều mang một bó củi khô không nhỏ về.

Trời vừa mới sáng sớm, đã đi đốn củi từ trong núi về, Tiền Mộc Mộc chép chép, ngọt ngào khen ngợi: "Các con giỏi quá! Quả thật không hổ là tiểu bảo bối của nương."

Hứa Gia Thạch cười toe toét.

Hứa Gia Phục mỉm nhẹ, mi mắt cong cong, cười rất nội liễm.

Sắc mặt của Hứa Gia Lăng bình thản, nhưng trong đôi mắt kia lại phập phồng gợn sóng, rõ ràng cũng rất vui.

Tiền Mộc Mộc lại hào phóng, xoa đầu ba tiểu gia hoả, "Sáng như vậy đã đi lên núi chắc mệt muốn c.h.ế.t rồi đi, mau đi nghỉ một lát, sau đó dọn dẹp đồ đạc, lát nữa ta còn phải đưa hai con lên trấn nữa."

Tiểu Phục và Tiểu Lăng đều rất hiểu chuyện, cũng sẽ không bao giờ để nàng giúp, đồ đạc đều tự mình dọn dẹp.

Hứa Gia Lăng và Hứa Gia Phục, nhẹ gật đầu.

Nâng chân, đi về phía phòng ngủ.

Hứa Gia Thạch lau mồ hôi trên trán, lại cầm rìu lên đi ra ngoài cửa viện.

"Tiểu Thạch Đầu, không nghỉ một lát sao?" Tiền Mộc Mộc cũng đã đi đến chỗ cửa phòng bếp rồi, nhìn thấy Hứa Gia Thạch đi ra ngoài, nàng hắng giọng hỏi to.

"Không cần nương, con đi chặt thêm hai bó nữa." Hứa Gia Thạch giơ tay cầm d.a.o chặt củi lên, không quay đầu lại vẫy vẫy tay về phía sau, rồi bước lớn đi thẳng ra ngoài.

Tiền Mộc Mộc nghe vậy, cũng không nói nhiều.

Đi vào phòng bếp, múc nước mang ra ngoài để rửa mặt.

Bên chân bị một cái đầu lông xù cọ vào, nàng cúi đầu nhìn.

Hứa Hạnh Phúc béo ú, nghiêng đầu cọ vào, thấy nàng đang nhìn nó, còn không quên nhe miệng cười với nàng.

Tiền Mộc Mộc mỉm cười, ngón tay dính chút nước vẩy vào Hứa Hạnh Phúc.

Hứa Hạnh Phúc nhảy tưng tưng tránh né, rất đáng yêu.

Đúng lúc đang chơi đùa, một bóng nhỏ xuất hiện ở cửa viện.

"Hứa thẩm thẩm, Thạch Đầu đâu rồi?"

Thặng Phạn bám vào cửa gỗ, nhìn quanh khắp viện.

Tiền Mộc Mộc nghiêng người, cười trả lời: "Đi lên núi chặt củi rồi, vừa mới đi thôi."

"Vậy thì để ta đuổi theo!" Thặng Phạn nói xong liền chạy mất.

Tiền Mộc Mộc quay đầu lại, tay ướt sũng lau lên người, ôm cái đầu sạch sẽ của Hứa Hạnh Phúc lên bóp bóp, sau đó mới bắt đầu rửa mặt.

Hứa Hạnh Phúc, cứ cách một tháng nàng đều sẽ tắm cho nó một lần.

Củ khoai tây nhỏ màu vàng, vừa dễ thương vừa đáng yêu.

Rửa mặt xong, để chậu vào góc tường.

Nhóm lửa trong hố bếp lên, cho nước vào nồi, trong lúc chờ nước sôi, nàng lại đến hậu viện hái một nắm rau cải nhỏ rửa sạch.

Nước sôi, cho mì vào trong.

Nước nóng sôi sùng sục, cuộn trào qua lại.

Chẳng mấy chốc đã chín, ném cải xanh nhỏ vào luộc chín.

Trong mỗi một bát đều pha một ít gia vị, còn cho một miếng mỡ lợn nhỏ.

Nàng đang bận rộn gắp mì, Hứa Gia Tề và Hứa Tiểu Bảo cũng dậy, đôi mắt lim dim, nhỏ nhẹ mềm mại gọi về phía nàng: "Nương~"

Tiền Mộc Mộc nghe xong tim như muốn tan chảy, tay múc mì, miệng thúc giục: "Mau đi rửa mặt đi, ăn cơm sáng."

Hai tiểu hài tử, ngoan ngoãn gật đầu.

Lấy chậu múc nước rửa mặt.

Ngoan ngoãn, không ồn ào không quấy phá.

Mì đều được múc xong, đặt lên bàn bếp.

Tiền Mộc Mộc bưng một bát mì, đi đến trước cửa phòng của Lý Nha Nhi, giơ tay lên gõ gõ.

"Nha Nhi, ta nấu mì rồi, con ăn một chút đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cửa phòng mở ra.

Lý Nha Nhi buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, nàng ấy chống cơn buồn ngủ, "Nương, người vất vả rồi, nhi tức thật sự cảm thấy thân thể quá mệt."

"Vất vả cái gì chứ." Tiền Mộc Mộc khom lưng đi vào, đặt bát mì lên tủ lớn đầu giường, "Trong này ta cho muối ở phía dưới, con trộn lên ăn rồi ngủ tiếp đi."

Lý Nha Nhi gật đầu.

Ngồi xếp bằng, cầm đũa từ từ trộn lên.

Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Lý Nha Nhi, Tiền Mộc Mộc có hơi xót xa, "Một lát nữa ta phải đưa Tiểu Lăng và Tiểu Phục lên trấn, con ở nhà ngủ một giấc, trong nồi còn có mì, trưa con đói thì nhóm lửa hâm nóng lên ăn một chút lấp bụng, ta trở về lại nấu cho con một bữa ngon."

Lý Nha Nhi cong khóe môi, lộ ra một nụ cười mệt mỏi.

"Vâng, con nghe nương."

Nói xong, nàng cúi đầu húp mì.

Tiền Mộc Mộc cũng không đứng đó mãi, lại bưng bát mì của chính mình, thổi phù phù, cho mì vào trong miệng.

Ăn xong hai bát mì vào bụng, nàng suy nghĩ một chút.

Vẫn không yên tâm.

Đốt lửa, hấp một nồi cơm.

Xào rau để vào nồi, buổi trưa chỉ cần nhóm lửa lên hâm nóng là được.

Đều chuẩn bị xong xuôi, nàng vào phòng của Lý Nha Nhi nói một tiếng, rồi buộc xe bò vào xe đẩy, dẫn hai tiểu gia hoả, lên đường đi về phía trấn.

......

Trấn Hoa Khai.

Tiễn hài nhi xong, Tiền Mộc Mộc vội vã quay về.

Đến khi về đến nhà, trời đã tối.

"Nương, người cuối cùng cũng về rồi!" Hứa Gia Thạch như hòn vọng phu, đứng ở cửa viện, nhìn thấy Tiền Mộc Mộc, kích động như nhìn thấy cái gì vậy.

Tiền Mộc Mộc tháo xe bò xuống, nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ áy náy nồng đậm, "Đợi lâu rồi phải không, ta đi nấu cơm ngay."

Hứa Gia Thạch xua tay.

"Nương, không cần nấu, tỷ tỷ xinh đẹp kia ngày hôm nay cũng mang đồ ăn đến, nhiều lắm."

Tiền Mộc Mộc hơi cau mày.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khi đẩy xe đẩy vào hậu viện, nàng liếc nhìn trên bàn.

Tám món, thịt rau có đủ.

Nàng tập trung suy nghĩ một chút, dắt con bò vàng vào hậu viện, lấy một nắm cỏ khô cho ăn.

Vỗ vỗ lên mấy cọng cỏ khô dính trên góc áo, Tiền Mộc Mộc đi rửa tay, ngồi xuống trước bàn.

Phạm Ngọc An mặt đẹp như ngọc, cười dịu dàng.

"Tiền tỷ, hôm nay ta lại mặt dày đến ăn chực cơm."

Tiền Mộc Mộc giật giật khóe miệng.

"Những lời này của người..."

Phải là nàng nói mới đúng.

Đồ ăn đều đã mang đến rồi, mà còn rất phong phú ngon lành.

Tiền Mộc Mộc thậm chí còn không tìm được lý do để từ chối, cầm đũa lên ăn.

Mấy hài tử cũng ăn ăn như hổ đói, ăn phải gọi là đứa nọ nhanh hơn đứa kia, nàng phải nhắc tận mấy tiếng, mới giảm tốc độ ăn xuống.

Sau khi ăn xong, Lý Nha Nhi buồn ngủ không thôi.

Chào hỏi mẹ chồng một tiếng, rồi về phòng ngủ.

Tiền Mộc Mộc dọn dẹp bát đũa, Hứa Tiểu Bảo vác bụng bước tới, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, "Nương, bụng đau đau."

"Thấy chưa, ta đã bảo con ăn chậm thôi mà." Trong mắt Tiền Mộc Mộc đầy bất lực, kéo Hứa Tiểu Bảo đến chiếc ghế dưới cây, nhẹ nhàng xoa theo chiều kim đồng hồ.

Hứa Tiểu Bảo ợ vài tiếng xong, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, trên mặt cũng lộ ra ba phần ý cười, "Nương, con không đau nữa rồi."

Trừng phạt vỗ nhẹ vào đầu nhỏ kia, Tiền Mộc Mộc cắn răng giả vờ hung dữ nói: "Nếu còn dám tranh ăn như vậy nữa, con sẽ không nhận được quà năm mới nữa."

Khuôn mặt nhỏ nhiễm vẻ lo lắng, Hứa Bảo Bảo vội vàng nói: "Tiểu Bảo biết sai rồi, sau này sẽ không vội vàng ăn cơm nữa, nương thân~"

Thấy con bé bị dọa sợ, Tiền Mộc Mộc nào còn hung dữ được nữa, giọng điệu cũng mềm đi, "Được rồi được rồi, đùa với con thôi, đi chơi với nhị ca con đi."

"Vâng!" Hứa Tiểu Bảo vui vẻ nhảy nhót ra ngoài cửa.

"Thật tốt." Khuôn mặt của Phạm Ngọc An dịu dàng, mắt đầy tràn ngưỡng mộ.