Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 227



Tiền Mộc Mộc cười cười, "Cái này có gì phải hâm mộ, ngươi là không thấy lúc bọn họ chỉ còn da bọc xương, khiến lòng ta sắp nát rồi."

Phạm Ngọc An chậm rãi lắc đầu.

"Nhưng đây mới là nhà, đây mới là người một nhà, còn cô độc một thân không nơi nương tựa như ta, ta tới nơi này cũng là vì chữa thương."

Chữa thương...

Tiền Mộc Mộc liếc mắt đánh giá trên dưới một cái, không thấy có dấu vết bị thương ở đâu, nàng nghiêng đầu, cẩn thận không hỏi nhiều.

Việc riêng tư không có nói ra, đã nói lên người ta không muốn nói, lại đi truy hỏi nhiều, ngược lại chọc người phiền.

Góc áo bị túm giật.

Tiền Mộc Mộc cúi đầu, nhìn Hứa Gia Tề, giương môi cười nhàn nhạt: "Con không đi ra ngoài chơi sao?"

Hứa Gia Tề cắn cắn môi, tựa hồ có chút không biết nên mở miệng như thế nào.

Tiền Mộc Mộc chú ý tới động tác nhỏ này, khom đầu gối ngồi xổm xuống, cầm lấy hai tay của tiểu tử kia, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái?"

Hứa Gia Tề lắc đầu: "Không phải."

Tiền Mộc Mộc khẽ nhíu mày.

"Vậy là cái gì?"

Hứa Gia Tề há miệng muốn nói, lại đột nhiên nhắm lại, trong lòng giống như rất xoắn xuýt.

Tiền Mộc Mộc nở nụ cười ôn nhu, rất kiên nhẫn nói: "Tiểu Tề, còn nhớ nương đã nói gì với con không?"

Hứa Gia Tề gật đầu như gà mổ thóc.

"Nhớ rõ, nương đã nói, có ý nghĩ gì đều có thể nói ra, sau đó cùng nhau thương lượng, cùng nhau quyết định, bởi vì chúng ta là người một nhà."

Tiền Mộc Mộc trong mắt hiện lên nụ cười tán dương, "Cho nên, con bây giờ đang suy nghĩ cái gì, có thể nói cho ta biết không?"

Hứa Gia Tề bĩu môi, do dự một hồi lâu mới mở miệng nói: "Con muốn, con muốn học thêu thùa cùng Phạm tỷ tỷ."

Tiền Mộc Mộc chớp chớp mắt.

Nàng cười nói thản nhiên: "Đương nhiên có thể, con muốn học cái gì nương cũng sẽ ủng hộ con, chẳng qua..."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nàng quay đầu nhìn về phía Phạm Ngọc An: "Phạm tiểu thư, ý của ngươi thế nào?"

Phạm Ngọc An cong môi: "Hôm nay khi ngươi không có ở đây, ta thấy Tiểu Tề tò mò, liền dạy nó chốc lát. Nó là một đứa nhỏ rất khéo tay, là người trời sinh ăn chén cơm này, nếu ngươi có thể tiếp nhận, ta rất thích ý truyền thụ cho nó một ít tay nghề độc môn."

Hai bên đều đồng ý, Tiền Mộc Mộc càng không có ý kiến, nàng lại hỏi: "Tiền học phí này, ngươi nhận như thế nào?"

Dù sao đây là học phí, vẫn phải hỏi rõ ràng, hơn nữa nàng cũng không muốn chiếm tiện nghi của Phạm Ngọc An.

"Chỉ là một chút kỹ xảo tự mình suy nghĩ ra thôi, học phí thì không cần, đứa nhỏ này nguyện ý học, ta cũng rất vui lòng dạy." Phạm Ngọc An nói.

"Vậy không được." Tiền Mộc Mộc từ chối rất quyết đoán: "Tiền này ngươi nhất định phải nhận, ba ngày hai bữa ngươi đều bưng đồ ăn đến nhà ta, còn bưng đều là món chính cá lớn, da mặt ta có dày đến đâu cũng không chịu nổi, ngươi làm sao làm, ngươi vẫn phải thu ta mới tương đối an tâm."

Nhìn ra đối phương không muốn nợ nhân tình, Phạm Ngọc An cũng không kiên trì ý nghĩ của mình nữa, tuy nói nàng ấy cũng không thiếu một hai đồng tiền, nhưng nói đến mức này...

Ngưng mày suy nghĩ một chút, nàng ấy nói: "Vậy ý tứ một chút, thu ba lượng bạc, thế nào?"

Tiền Mộc Mộc cũng không rõ lắm về việc thu học phí này, nàng gãi gãi đầu, "Tiền này thu hợp lý không? Có phải hơi ít hay không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Vậy là đủ rồi." Phạm Ngọc An nói.

Tiền Mộc Mộc cắn da c.h.ế.t trên môi, trầm ngâm một phen, "Được, ngươi đợi chút nha."

Đứng dậy về phòng, mở rương lấy ra ba lượng bạc, bọc trong khăn tay đi ra, đặt bạc vào tay Phạm Ngọc An.

"Ngươi đếm xem."

Phạm Ngọc An không hề mở ra nhìn, nàng ấy cười nhạt: "Đều là hàng xóm, chút tín nhiệm ấy vẫn phải có."

Tiền Mộc Mộc mỉm cười.

Ôm Hứa Gia Tề ngồi vào ghế, nàng ôm tiểu tử kia nói, "Vậy bắt đầu từ ngày mai con phải đến chỗ Phạm tiểu thư bắt đầu học kỹ năng, mọi chuyện không thể qua loa, lúc lấy kim cũng cẩn thận một chút, cố gắng đừng đ.â.m vào chính mình."

"Tiểu Tề biết rồi!" Có thể học được thứ mình muốn học, Hứa Gia Tề mặt mày cong cong, cười rất vui vẻ. Nó học theo cách mẫu thân ôm mình, cũng ôm trở về, gương mặt hơi phiếm hồng, có chút thẹn thùng nói:

"Tiểu Tề thích mẫu thân, rất thích, rất thích."

Tiền Mộc Mộc mím môi cười, ôm chặt áo bông nhỏ trong lòng, hung hăng cọ cọ gò má mềm mại kia.

"Nương cũng yêu con, thích con muốn chết!"

Nhìn cảnh tượng hai mẹ con tương tác, sự hâm mộ trong mắt Phạm Ngọc An càng đậm, cùng lúc đó trong lòng nàng ấy cũng sinh ra một chút bi thương, nàng ấy khẽ thở dài, mang theo một chút không thể làm gì.

...

Gió nổi mây phun, thời tiết chuyển biến.

Một trận gió gào rít qua, đã đến mùa đông khắc nghiệt, bông tuyết ở trên bầu trời phiêu du rơi xuống.

Từng sợi nhiệt khí từ khóe miệng tràn ra, chuyển thành sương mù dày đặc ngưng lại trong không khí, trong chớp mắt liền biến mất hầu như không còn, Tiền Mộc Mộc quấn chặt xiêm y trên người, hai tay vòng lại với nhau, lưng còng vén rèm thật dày, đi vào trong nhà chính.

"Trời ạ, thật là lạnh c.h.ế.t đi được." Nàng vừa oán giận vừa đưa hai tay lên đống lửa hơ hơ: "Ra ngoài một lúc, tay đông cứng hết rồi."

Lý Nha Nhi mang thai hơn ba tháng, bụng mơ hồ hiện ra, gò má nàng ấy trắng hồng, khí sắc tốt vô cùng.

"Mẹ, cải trắng trong ruộng kia lớn lên thế nào rồi ạ?"

"Tốt lắm, buổi tối hôm nay chúng ta cũng đừng làm món chính gì, trực tiếp nấu một nồi miến cải trắng ăn, cải trắng sau tiết sương giáng thơm ngọt lắm." Tiền Mộc Mộc xoa xoa hai tay, ngoài miệng nói.

Lý Nha Nhi gần đây ăn dần dần nhiều lên, nàng ấy vừa nghe xong đêm nay có thể ăn miến cải trắng, lập tức hứng thú.

"Vậy tối nay chúng ta ăn ở trong nhà chính đi, lát nữa con bắc nồi lên, đun chút nước nóng trước."

"Nương! Nương!" Hứa Gia Thạch giơ tay lên, cả người tràn đầy sức mạnh, hưng phấn không thôi: "Để con làm! Để mọi người nếm thử tay nghề mà con học được!"

Tiền Mộc Mộc trên mặt hiện lên ba phần ý cười, "Được, để ta xem tay nghề của con có tăng lên hay không."

"Nương tự mình dạy dỗ đồ đệ, nói thế nào cũng không thể quá khinh thường nha. Nhất định đêm nay con sẽ bộc lộ tài năng cho mọi người, để mọi người kinh ngạc mới được!" Hứa Gia Thạch chống nạnh, một tay lau mũi, có chút kiêu ngạo tự mãn.

Nhìn nụ cười tự tin trên mặt tiểu tử kia, Tiền Mộc Mộc nhẹ nhàng cười cười, cũng không đả kích lòng tự tin của người ta, phụ họa nói hai câu tán dương người ta.

Rèm dày được vén lên, Hứa lão thái thái khẽ ôi ôi đi vào, bà ấy dậm chân, tìm một cái ghế ngồi xuống, hơ tay và chân.

Tiền Mộc Mộc từ trên bàn nhỏ bên tường cầm một cái bát, rót một chén trà nóng, đưa tới trước mặt Hứa lão thái thái.

"Mẹ chồng, ngày tuyết lớn này nương tới cuối thôn làm gì? Này không phải chịu tội sao."

Hai tay Hứa lão thái thái nhận lấy trà nóng, uống một ngụm, lục phủ ngũ tạng có chút đông lạnh tê dại cũng ấm áp theo, bà ấy lại uống hai ngụm, thở phào một hơi.