Nói rồi lại nói liền kéo ra chuyện cũ phủ bụi nhiều năm, đại nhi tử của Lý Chính nghe đến choáng váng đầu óc, hắn tức giận đẩy một vị lão nhân ra ngoài cửa, lại vẫy hai tay đuổi những người khác đi.
"Đi! Tất cả đều đi cho ta!"
Đám lão nhân bị đuổi ra ngoài, cũng không muốn tranh cãi tốn miệng lưỡi với một tiểu bối không có gia giáo, hậm hức phất tay áo bỏ đi.
Đợi đến khi Tiền Mộc Mộc quay lại, trong gian chính đã trống rỗng.
Nàng đưa thang thuốc bốc xong, cho đại nhi tử của Lý Chính, "Ba bát nước sắc một thang, đun lửa nhỏ vừa."
Đại nhi tử của Lý Chính gật đầu, cầm thang thuốc đi sắc ngay, không chút chậm trễ.
Tiền Mộc Mộc trở lại trong phòng, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng tức phụ Lý Chính đang rơi lệ, nàng khẽ dừng lại bước chân.
"Thẩm tử."
Tức phụ Lý Chính cứng người lại một chút, nhếch nhác lau đi nước mắt, hít mũi đứng dậy, bà ấy xấu hổ cười một chút, nụ cười có hơi gượng gạo.
"Có thứ gì vào mắt ta, vừa rồi đang xoa mắt."
Tiền Mộc Mộc mím môi.
Không nói gì.
Đưa ra một bình rượu cao lương.
"Dùng cái này lau người cho Lý Chính, trợ giúp hạ nhiệt, đừng chạm vào vết thương."
"Ồ ồ được." Tức phụ Lý Chính cầm lấy, vào tủ y phục lấy một chiếc khăn sạch mới, đổ một ít rượu vào làm ướt, lau tay cho nam nhân nhà mình.
"Phải lau cả người." Tiền Mộc Mộc ở bên cạnh nói.
Tức phụ Lý Chính không hiểu gì, vẫn quyết định làm theo, cởi hết y phục ra, lau từ đầu đến chân.
Trong phòng đang đốt than, cởi y phục chà lau cũng không quá lạnh, tức phụ Lý Chính lau liên tục mấy lần.
Tiền Mộc Mộc nhìn thấy da của Lý Chính dần trở nên hồng hào, nàng nói: "Được rồi, bây giờ thay một bộ y phục sạch sẽ mặc vào."
Tức phụ Lý Chính nghe lời làm theo.
"Thuốc tới rồi thuốc tới rồi." Đại nhi tử của Lý Chính bưng bát thuốc đen sì sì chạy vào, đầu ngón tay bị bỏng đến đỏ rực, hắn cũng không kêu đau một chút nào.
Tức phụ Lý Chính cầm lấy bát thuốc, dùng thìa múc một ít thổi cho nguội, đưa đến miệng nam nhân nhà mình. lại làm thế nào cũng không thể đút uống được.
Nước thuốc chảy dọc theo khóe miệng.
"Này… này không đút được chất tức à." Tức phụ Lý Chính thất thố nhìn về phía Tiền Mộc Mộc.
Tiền Mộc Mộc cầm lấy bát thuốc, bước ra ngoài để gió lạnh thổi một lúc, bước vào gọi đại nhi tử của Lý Chính bế Lý Chính ngồi dậy, một tay nàng bóp cằm dưới của Lý Chính, trực tiếp đổ hết vào miệng.
Uống hết toàn bộ.
Tiền Mộc Mộc đặt bát xuống.
"Bây giờ hẳn là không có vấn đề gì rồi, nếu sáng mai lại sốt, chúng ta làm theo cách này cho ông ấy một lần nữa."
Hai người đồng loạt gật đầu.
Cũng không có gì cần dặn dò gì, Tiền Mộc Mộc cầm đồ của mình, ra khỏi phòng ngủ.
Tức phụ Lý Chính đi theo sau, môi hơi hé mở: "Vừa rồi để cháu thấy chuyện cười rồi."
Tiền Mộc Mộc khựng lại.
Cho rằng tức phụ Lý Chính là đang nói về việc nhìn thấy bà ấy khóc.
Nàng khẽ lắc đầu nói: "Không có. Gặp chuyện như thế này, ai cũng không thể hoàn toàn nghĩ thoáng được, chẳng qua vết thương của Lý Chính không quá nghiêm trọng, chăm sóc một thời gian là có thể hồi phục, cho nên thẩm tử cũng đừng quá lo lắng."
"Không phải chuyện này." Tức phụ Lý Chính thở sâu một hơi, "Những người vừa rồi tụ tập trong gian chính, cháu cũng nhìn thấy rồi, đó đều là nghe nói tướng công ta xảy ra chuyện, xuyên đêm tới đây, bọn họ chỉ mong tướng công ta cứ vậy mà đi, bọn họ tiện nâng đại nhi tử của Hoàng gia lên chức."
Tiền Mộc Mộc cau mày.
"Hoàng gia? Chính là nhi tử của Hoàng lão đầu đánh xe bò kia sao?"
Tức phụ Lý Chính khẽ gật đầu.
"Chính là hắn ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Uy tín của hắn ở các thôn xung quanh rất tốt. Luôn dùng cái miệng khéo léo kia của hắn ta, dỗ mấy lão đông tay vui đến mức tìm không thấy hướng bắc."
Sắc mặt của Tiền Mộc Mộc hơi ngưng trọng.
Trưởng thôn của một thôn, bình thường chỉ có thể do người thôn đó đảm nhiệm, nhưng Lý Chính là chức vụ nửa quan, lại chỉ cần người có bản lĩnh là được.
Hơn nữa chức quan Lý Chính này, trong thôn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Nàng nhớ lúc trước Tam thúc từng nói với nàng, đại nhi tử của Hoàng lão đầu rất khéo đưa đẩy đối nhân xử thế, này nếu như đảm nhiệm chức Lý Chính của thôn bọn họ…
Luôn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Người càng khéo đưa đẩy, thì khi gây chuyện cũng càng khó đối phó. Nàng vẫn khá thích Lý Chính không thích xen vào việc của người khác.
"Chẳng qua." Vẻ mặt của tức phụ Lý Chính hơi dịu lại, "Nghe cháu nói tướng công ta không có chuyện gì lớn, ta cũng yên tâm rồi, chỉ cần tướng công ta tỉnh lại, những lão gia hoả kia sẽ không dám nói gì nữa."
Tiền Mộc Mộc cong môi.
Này còn chưa chắc.
Mầm này đều đã ngóc lên, sao có thể dễ dàng bỏ qua được.
Khoảng thời gian trước có duyên gặp mặt ở nhà Tam thúc, khiến nàng cảm thấy đại nhi tử của Hoàng lão đầu không phải là người đơn giản.
Rời khỏi nhà Lý Chính, Tiền Mộc Mộc cẩn thận đi xuống dưới dốc, một tầng tuyết dày bị dẫm mạnh, đông thành băng.
Đạp lên rất trơn trượt, nàng kinh hồn bạt vía mà bước đi, chỉ sợ không cẩn thận lại ngã ngồi xuống…
Mặc dù là đêm khuya, nhưng cũng không hề tối đen, ngược lại, tuyết lấp lánh dưới ánh trăng chiếu sáng, như lúc sáng sớm tinh mơ khi mặt trời chưa mọc.
Một tiếng cười yêu kiều, vang lên trong không khí lạnh lẽo.
Tiền Mộc Mộc còn tưởng rằng chính mình nghe nhầm, nàng nhìn trái liếc phải, định tiếp tục bước đi.
Giọng nói õng ẹo mang ý nũng nịu kia lại truyền đến.
"Ngươi định làm thế nào? Thời gian dài ta liền không giấu được nữa. Danh phận mà ngươi đã hứa với ta, khi nào mới cho?"
Một giọng nam ngay sau đó truyền đến.
"Nàng yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ để nương con hai người các nàng sống tốt, tình hình của ta bây giờ như thế nào, nàng cũng không phải không biết, nàng phải cho ta một chút thời gian chứ."
"Hừ!" Tiếng hừ yêu kiều nhanh chóng vang lên.
"Ta này cũng đã cho ngươi mấy tháng rồi, kết quả không đợi được ta vào cửa nhà ngươi, ngược lại bụng của bà nương ngươi lại có động tĩnh trước. Hứa Tiền thị kia chẳng phải nói ngươi không được sao, vậy bụng này của ta tính là chuyện gì?"
Lời vừa dứt, giọng nam một lúc lâu sau mới vang lên:
"Ai! Nàng nói như vậy, ta mới nhớ ra, Hứa Tiền thị nói ta không được, nhưng ta có thể làm bụng nàng to lên, lại không thể làm bụng bà nương ta to lên… Hứa Tiền thị này là một lang băm! Hại ta uổng công uống thuốc lâu như vậy, vừa đắng vừa khó uống, sau này ta phải tìm nàng đòi một lời giải thích!"
"Được rồi, chúng ta đừng nói những chuyện không vui này nữa, ngươi ra ngoài cũng lâu rồi nên về đi thôi, nếu không thì nàng ấy nghi ngờ, ngươi bị kẹt giữa hai bên cũng khó xử." Giọng nữ nói.
"Hôn một cái lại đi." Giọng nam nhớp nháp truyền vào tai, Tiền Mộc Mộc nghe xong cả người nổi cả da gà da ốc.
Nàng xoa xoa cánh tay, cũng không vội đi nữa, trốn ở trong chỗ tối nhìn chằm chằm cánh cửa đó.
"Kẹt kẹt ——"
Cửa phòng mở ra.
Một bóng người bước ra ngoài.
Ngược sáng, khuôn mặt có hơi mơ hồ.
Đi được vài bước, nam nhân đột nhiên lại quay đầu, trong khoảnh khắc ánh sáng chiếu lên mặt hắn ta.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khoảnh khắc nhìn rõ ràng, đồng tử của Tiền Mộc Mộc đều trừng lên một chút.
Thế mà là hắn ta…
Nam nhân lưu luyến ôm ôm ấp ấp nữ nhân trong phòng, lại âu yếm một lúc lâu, mới chậm rãi rời đi.
Tiền Mộc Mộc bước từ chỗ tối ra, đứng trong trời tuyết nhìn bóng chăm chú vào bóng người kia rời đi, sắc mặt trầm xuống, bỗng cảm thấy hơi đau đầu.
Nàng quay đầu nhìn về phía cánh cửa đóng lại.
Không rõ ý vị mà cười một chút, nhấc chân bước đi.