Tháng ba đầu xuân.
Tuyết rơi bay bay, ngày đêm không ngừng.
Tiền Mộc Mộc đứng trước cửa viện nhà mình, ngẩng đầu nhìn bông tuyết bay đầy trời, đầy vẻ lo lắng.
"Tuyết này, rốt cuộc muốn rơi đến khi nào…"
Lý Nha Nhi vác bụng lớn sáu tháng, một tay chống bên hông bước tới bên cửa, cau mày nói: "Thường thì những năm trước không rơi lâu như vậy, năm nay trời cũng không biết sao lại thế này, cảm giác quá mức bất thường."
"Cộc cộc cộc!"
Cửa viện bị gõ vang.
Tiền Mộc Mộc thành thạo cầm hòm thuốc, hai tay chắp vào trong ống tay áo, khom lưng chạy đến cửa viện.
Mở cửa ra, lại là một người đến gõ cửa gọi đi khám bệnh.
Nàng theo người đó, đi về phía trong thôn.
Mấy hôm nay ngày ngày tuyết rơi, không khí lạnh lẽo bay lơ lửng trong không trung, rất nhiều người trong thôn đều lo lắng không thôi. Lúc đầu năm bọn họ một lòng mong chờ tuyết rơi nhiều hơn một chút.
Bây giờ đã đến ngày khai xuân, mắt thấy sắp đến vụ cày cấy vào mùa xuân, kết quả vẫn còn đang rơi… Người trong thôn ngày ngày cầu nguyện cho tuyết đừng rơi nữa.
Trời rét lạnh, người trẻ tuổi còn có thể chịu đựng được, nhưng người già thì không được, gần đây trong thôn bệnh tật phát sinh thường xuyên, phần lớn là những người lớn tuổi.
Khám bệnh cho người ta xong, châm mấy kim, lại kê đơn thuốc, nàng liền cầm hòm thuốc rời đi.
Mặt đất đóng băng, nàng luôn chú ý dưới chân, bước đi chậm rãi, phía sau vang lên tiếng gọi.
Nàng quay đầu nhìn.
Là Từ Lão Hàm.
"Có chuyện gì?"
Từ Lão Hàm xoa bàn tay bị đông cứng, hai má cũng đỏ bừng, cười hơi cứng đờ, "Muốn phiền ngươi xem bệnh giúp nương ta, mấy ngày nay cả người bà đau nhức, hoàn toàn không thể dậy được."
Tiền Mộc Mộc nhìn Từ Lão Hàm một lúc lâu, nhìn đến nỗi người nọ cảm thấy hơi mất tự nhiên, nàng nhấc chân bước đi.
Nhìn thấy người động đậy, Từ Lão Hàm nuốt một ngụm nước bọt, trên lưng lờ mờ toát ra một ít mồ hôi lạnh, ánh mắt Hứa Tiền thị vừa nhìn hắn ta, thật sự có hơi đáng sợ.
Khoảnh khắc bước vào ngưỡng cửa Từ gia, sắc mặt của Tiền Mộc Mộc liền lạnh lùng, hơi vén tay áo lên, nàng ngồi xuống bên cạnh.
"Duỗi tay ra."
Mắt của Từ lão thái thái lay động một chút, duỗi tay trong chăn ra.
Đặt tay lên mạch một lát, Tiền Mộc Mộc thu tay lại, bình thản hỏi: "Có cảm thấy cổ họng không thoải mái không?"
"Có một chút." Từ lão thái thái nói.
"Có cảm thấy thân thể rất mệt không? Nửa đêm có ho không?"
Từ lão thái thái gật gật đầu.
Trong lòng Tiền Mộc Mộc liền ngay.
"Chỉ là bị cảm lạnh đơn giản thôi, trời lạnh ra mồ hôi phải thay y phục thường xuyên, bốc một thang thuốc để trừ hàn khí là được."
Khám bệnh như thế này thôi sao?
Sao lại cảm thấy hơi qua loa?
Chẳng lẽ là vì bênh vực Từ đại nhi tức, cố ý không nghiêm túc khám bệnh cho bà ta chứ…
Trong lòng Từ lão thái thái nảy sinh vài phần bất mãn, bà ta hơi ngồi dậy, đ.ấ.m vai trái, như thể rất đau nhức.
"Không bằng ngươi châm cho ta hai mũi đi? Ta cảm thấy lưng ta cũng không được thoải mái lắm, ngươi châm cho ta hai mũi, hẳn là sẽ thoải mái hơn một chút."
Tiền Mộc Mộc kéo khoé miệng.
"Cái đó cần thiết."
Lời này vừa nói ra, Từ lão thái thái liền cảm thấy chắc chắn suy nghĩ trong lòng mình là đúng, cảm xúc bất mãn hiện rõ trên mặt bà ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Hứa Tiền thị, ngươi tốt xấu gì cũng là đại phu, khám bệnh cho người khác, còn mang theo cảm xúc cá nhân sao? Ta đã nói rồi, cơ thể ta không được thoải mái, ngươi châm cho ta kim cũng không mất nhiều thời gian, sao ngươi lại không bằng lòng rồi."
Tiền Mộc Mộc khẽ cau mày.
Không có bệnh tật gì lớn, châm gì châm?
Đây là lần đầu tiên gặp nàng gặp phải, người bảo nàng châm hai mũi…
"Ngươi chỉ bị cảm lạnh một chút mà thôi, còn việc lưng ngươi cảm thấy đau, đó là vì ngươi nằm quá lâu rồi, ngươi chỉ cần dậy hoạt động một chút, thì sẽ không bị đau lưng mỏi gối gì đó nữa."
Nói đến đây, nàng đảo mắt một lát, cười tươi rạng rỡ nói: "Ngươi muốn châm cứu cũng được, nhưng cái này ta lấy tiền."
Sắc mặt Từ lão thái thái cứng đờ.
Bà ta hơi ngượng ngùng nói: "Đều là cùng một thôn, chỉ là dùng kim châm hai cái thôi, sao ngươi lại muốn lấy tiền… Nể tình giao tình giữa chúng ta còn xem như không cạn, ngươi châm miễn phí giúp ta một chút đi mà."
"Ngươi ra bên ngoài khám bệnh không mất tiền sao? Hay là chỉ bằng một cái miệng của ngươi, là có thể khiến đại phu khám bệnh miễn phí cho ngươi?" Tiền Mộc Mộc quát lại.
Từ lão thái thái á khẩu.
Bà ta từ từ nằm xuống, quay lưng về phía cửa, miệng vẫn nói: "Ôi da nằm ngồi lâu rồi eo nhức lưng đau, ta phải nằm xuống nhanh thôi, lão đại mau đi lấy thuốc về, ta uống vào mới thoải mái hơn chút!"
Tiền Mộc Mộc nhìn thấy vậy, cười khẩy một tiếng.
Quay người rời khỏi nhà cũ Từ gia.
Từ lão thái thái nằm quay lưng về phía cửa, quay người lại, nhìn về phía cửa miệng lẩm bẩm bất mãn: "Một quả phụ bị người cưỡi, chẳng phải chỉ biết khám bệnh thôi sao, có gì mà kiêu căng, cùng thôn còn lấy tiền đúng thật là mất mặt!"
Một giây sau, Tiền Mộc Mộc đột nhiên xuất hiện ở cửa, nàng nghiêng đầu, tràn đầy trêu chọc nhìn chằm chằm người trên giường.
Chỉ trong một khoảnh khắc, cả người Từ lão thái thái đều sững lại, hoàn toàn không biết nên thể hiện biểu cảm gì.
"Nếu muốn nói xấu ta, ít nhất cũng đợi ta đi xa rồi hãy nói, nếu không bị bắt gặp tại trận, người xấu hổ chính là ngươi đấy." Tiền Mộc Mộc cong môi cười nói.
Nói xong, nàng liền rời đi.
Từ lão thái thái nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm, nằm bẹp trên giường mở lớn miệng thở hổn hển, tay vỗ vào ngực, "Sợ c.h.ế.t ta rồi sợ c.h.ế.t ta rồi…"
Tiền Mộc Mộc cầm hòm thuốc, ban đầu định về nhà, đi được một nửa lại đổi hướng.
Nhà Tam thúc có Toàn Bách Xuyên trấn giữ, tiểu tử này luyện bốc thuốc lâu như vậy, đã hoàn toàn có thể tự mình làm việc, nàng hoàn toàn không cần lo lắng.
Chỉ là trời đất lạnh cọng, nàng vẫn đi thăm Tam thúc một chút thì yên tâm hơn.
…
Nhà Hứa Tú Dương.
"Mắt cá chân của thúc phục hồi rất tốt, nếu thân thể còn chịu đựng được, xuống giường nhiều một chút." Tiền Mộc Mộc đứng bên cạnh giường giọng ấm áp nói.
Hứa Tú Dương buông ống quần xuống, kéo chăn dựa vào đầu giường, mi mày cong lên cười hiền lành, "Có thể phục hồi tốt như vậy, đều là nhờ cháu mỗi ngày đều đến xoa chân cho ta. Ta biết rồi, ngày mai ta dọn dẹp một chút, đi lại trong nhà."
Tiền Mộc Mộc gật gật đầu.
"Khi thúc đi lại cũng thong thả một chút, đừng quá miễn cưỡng chính mình."
Hứa Tú Dương tỏ ra biết rồi.
Nên dặn dò đã dặn dò xong hết, Tiền Mộc Mộc nói với Hứa Tú Dương một tiếng, rồi đi đến bên dược phòng, muốn xem tình hình lốc thuốc của Toàn Bách Xuyên.
Kết quả lại nhìn thấy đại nữ nhi Hứa Phương của Hứa Văn Lợi, đứng bên cạnh quầy thuốc má hồng ửng, môi mấp máy, như đang nói gì đó.
Chỉ là cách xa quá, Tiền Mộc Mộc không nghe thấy gì cả.
Nhưng chỉ nhìn vào tình hình mặt đỏ ửng này, sao nàng lại có một loại cảm giác Hứa Phương thích Toàn Bách Xuyên…
Nàng hơi cau mày.
"Toàn Bách Xuyên."
Nghe thấy giọng của sư phụ mình, Toàn Bách Xuyên đang bốc thuốc quay đầu lại cười nói: "Sư phụ! Người đến rồi!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiền Mộc Mộc bước vào, ánh mắt dừng lại trên người Hứa Phương trong chốc lại, nàng liền chuyển đi, cúi đầu kiểm tra thuốc mà Toàn Bách Xuyên đã bốc.
Câu hỏi muốn hỏi còn chưa hỏi được một câu nào, lại có thêm một người vướng chân vướng tay, Hứa Phương cực kỳ bất mãn liếc mắt nhìn Tiền Mộc Mộc.