Nàng ta bước những bước nhỏ tới bên cạnh Toàn Bách Xuyên, mấy ngón tay cuộn lại hết vào nhau, tràn đầy e thẹn của nữ hài tử nhà người ta, còn có vài phần hàm ý ngượng ngùng.
"Toàn Bách Xuyên, sau này ngươi định an cư ở thôn Lộ Sơn sao?"
"Đúng vậy, người nhà duy nhất của ta đều ở bên này, ta chắc chắn cũng sẽ an cư ở đây." Toàn Bách Xuyên đang bận bốc thuốc, nửa ánh nhìn cũng không thèm cho Hứa Phương, miệng chỉ trả lời qua loa.
Hứa Phương nghe thấy vậy, trong lòng vui mừng.
"Vậy, cha nương ngươi chắc là chưa định cô nương nào cho ngươi đi?"
"Cha nương ta đi quá đột ngột, còn chưa kịp lo chuyện chung thân đại sự cho ta." Toàn Bách Xuyên nói.
Hứa Phương nghe đến đây, hoàn toàn không thể kiềm chế được khóe miệng đang cong lên, trong giọng nói nàng ta lộ vẻ gấp gáp hỏi: "Vậy ngươi có muốn tìm một nữ nhi ở thôn Lộ Sơn, sau đó cùng nàng sinh nhi dưỡng nữ không?"
Lông mày của Toàn Bách Xuyên khó phát giác mà hơi nhíu lại một chút, việc bốc thuốc trong tay cũng dừng lại, trên mặt lộ ra vài phần nghiêm túc.
"Tạm thời còn chưa có ý định đó, bây giờ ta chỉ muốn chuyên tâm học y. Hơn nữa tuổi ta còn nhỏ, tiểu cô và cô phụ ta còn chưa lo chuyện này, một nữ hài tử như người hỏi loại vấn đề như vậy để làm gì? Ngươi không cảm thấy rất xấu hổ sao?"
Trái tim đang cuộn trào bỗng chốc nguội lạnh, Hứa Phương cảm thấy cổ họng hơi khô khan, nàng ta kiêng kị bên cạnh còn có một người ngoài không liên quan, hạ thấp giọng hỏi: "Ý của ta là gì, chẳng lẽ người thật sự không hiểu sao? Hay là ngươi chỉ đang giả ngốc trêu đùa ta?"
"Tại sao ta phải trêu đùa ngươi?" Vẻ mặt Toàn Bách Xuyên hoàn toàn không hiểu.
"Ta căn bản không có suy nghĩ đó với ngươi, chẳng lẽ ta nói chưa đủ rõ ràng sao? Từ lúc ngươi vừa hỏi vấn đề đó đến những lời ngươi nói bây giờ, đều chỉ là tình cảm một phía của ngươi."
"Ngươi đừng di chuyển điểm mâu thuẫn lên người ta. Ngược lại, ngươi nên tự suy nghĩ một chút, mạng của cha nương, lời của bà mối, một nữ chưa xuất giá như người, chạy đến trước mặt ta hỏi những vấn đề riêng tư như này, ngươi cảm thấy có thích hợp không?"
Hứa Phương không còn giọt máu.
Nàng ta hoàn toàn không nói ra được bất cứ lời phản bác nào, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ, nàng ta quay đầu hung dữ trừng mắt một cái, rồi giống như chó nhà có tang, cúi đầu bỏ đi.
"Thật là không hiểu ra làm sao."Miệng Toàn Bách Xuyên than phiền một câu.
vứt đi cảm xúc không tốt đó, mang vài phần ý muốn được khen thưởng nói với Tiền Mộc Mộc: "Sư phụ, thuốc mà ta bốc có đúng không?"
Nhận ra đối phương muốn được nàng khen ngợi, khóe miệng Tiền Mộc Mộc cong lên một chút, không để ý khen.
"Ừm, đều đúng cả. Kỹ thuật tiến bộ i, tiếp tục cố gắng hơn nữa."
Chỉ là vài câu khen ngợi đơn giản, Toàn Bách Xuyên lại vui mừng không thôi, làm việc càng hăng hái hơn.
Tiền Mộc Mộc nhấc ấm trà trên bàn lên, tự rót cho mình một chén trà, nàng ngồi bên cạnh thong thả uống, đột nhiên hỏi:
"Toàn Bách Xuyên, ngươi thấy Hứa Phương thế nào?"
Toàn Bách Xuyên rút một hộc thuốc ra, thò tay vào trong bốc thuốc, nghe thấy vậy thì giọng nhàn nhạt nói: "Không có gì để nói cả, ta cũng không thân quen nàng ta, hơn nữa ta là một nam hài, tiếp xúc nhiều với nữ hài tử trong thôn, đến lúc đó không biết lại truyền ra những lời đồn đại gì nữa."
Trong mắt Tiền Mộc Mộc lướt qua một tia khen ngợi.
"Rất tốt. Cho dù ngươi thật sự có cảm giác với nàng ta, cũng ngàn vạn lần đừng có bất kỳ quan hệ gì, biết chưa?"
Trên người Hứa Phương ban đầu là có hôn sự, chỉ là sau khi xảy ra chuyện Lưu Tiểu Hoa treo cổ và Hứa Đoạn vào tù, trong nhà đằng trai đã phái người đến, hủy bỏ hôn sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mấy năm trước đằng trai đã bảo người đến giục Hứa Phương về nhà họ, nhưng Lưu Tiểu Hoa một lòng chăm sóc Hứa Lạc, không có tâm trí lo liệu việc nhà, mọi việc nhà và việc đồng áng hầu như đều đè lên vai Hứa Phương.
Kéo dài từ năm này qua năm khác, kéo thành một lão cô nương, đằng trai đã rất bực mình về chuyện Hứa Phương mãi không về nhà họ từ lâu, sau khi xảy ra một loạt chuyện, thì lại càng trực tiếp coi hôn sự này không còn hiệu lực nữa.
Lúc nàng nghe Trương thẩm tử nói chuyện này, còn có hơi thổn thức, bây giờ nhìn lại thì tâm tư nữ hài đó còn rất linh hoạt.
Toàn Bách Xuyên mặc dù một mình, nhưng nó có cả nhà Lý Chính là họ hàng, lại thêm bản thân chăm chỉ hiếu học, chịu khó chịu khổ.
Nam hài tử cầu tiến như vậy, nếu ở cùng nhau, sau này cuộc sống chắc chắn sẽ như diều gặp gió, dù sao thì ăn ở chắc chắn không cần phải lo.
Không thể không nói, Hứa Phương còn rất có mắt nhìn, cũng rất biết chọn người.
Nghĩ đến đây, Tiền Mộc Mộc một hơi uống cạn chén trà, lại không yên tâm nói thêm: "Cô nương tốt rất nhiều, ngươi không có chuyện gì thì ra ngoài dạo nhiều một chút, nếu ngươi thật sự có ý định thành hôn, thì nói với Lý Chính bọn họ, đừng tự mình quyết định, tiếp xúc với những người không đứng đắn."
Toàn Bách Xuyên làm đồ đệ của nàng lâu như vậy, nếu thật sự bảo nàng không quản gì cả, lương tâm nàng cũng không yên.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Sư phụ, bây giờ ta thật sự không có ý định đó, ta chỉ muốn theo ngài học y cho tốt." Trong mắt Toàn Bách Xuyên lộ ra vẻ bất lực.
"Con người ta này, ánh mắt vẫn hơi cao một chút, cũng không phải cô nương nào cũng có thể vào mắt ta, cho nên sư phụ ngài không cần lo lắng cho ta. Ta cũng không phải người ngu ngốc, sao lại không thể nhìn ra Hứa Phương là người như thế nào."
Một đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm Toàn Bách Xuyên một chút, thấy đối phương quả thật là nói làm liền mạch, Tiền Mộc Mộc khẽ gật gật đầu.
"Được, ngươi có thể nhìn rõ là được. Nhưng đừng giống như một thằng ngốc, bị người ta tính toán, vẫn còn cười ngây ngô."
Toàn Bách Xuyên hừ một tiếng.
"Ta chính là đồ đệ người dạy ra, ta có thể bị người ta tính toán được sao?"
Tiền Mộc Mộc mím môi cười một chút.
Chống đầu gối đứng dậy, nàng vỗ vỗ nếp nhăn trên y phục, "Ngươi bận tiếp đi, nếu có chuyện gì gấp thì đến cuối thôn gọi ta, ta phải về rồi."
"Sư phụ, người không mang một thang thuốc dưỡng thai về sao?" Toàn Bách Xuyên thò đầu ra, gọi lớn về phía Tiền Mộc Mộc đã đi đến ngoài cửa.
Tiền Mộc Mộc khựng lại ở chỗ cửa, nàng nghĩ một chút, lại quay trở về.
"Ngươi bốc cho ta một thang đi."
Lúc đầu Lý Nha Nhi mang thai, còn không nhìn ra rõ lắm, thời gian lâu rồi, nàng bắt mạch lại, mới phát hiện là thai đôi.
Chẳng qua thai sáu tháng, đã lớn hơn bụng bầu hơn bảy tháng của Lý thẩm tử một nửa.
Lý Nha Nhi là kiểu thân hình tứ chi mảnh khảnh, thân thể gầy gò vác một cái bụng lớn, nàng nhìn thấy mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, ở ngoài một lúc lại muốn nhanh chóng về nhà trông chừng.
Dựa theo sư phụ nhà mình dạy, Toàn Bách Xuyên bốc một thang thuốc ra, hắn dùng giấy gói lại, miệng quan tâm hỏi: "Thân thể Nha Nhi tỷ vẫn khoẻ chứ? Tỷ ấy mang thai đôi chắc hẳn rất vất vả, nữ nhân quả thật không dễ dàng …"
"Khoảng thời gian này rất ổn, cơm canh cũng ăn được rồi, khẩu vị cũng dần dần tốt hơn." Tiền Mộc Mộc nói.
Toàn Bách Xuyên đưa thuốc đã gói lại qua, Tiền Mộc Mộc thuận tay ném mấy đồng tiền đồng vào hòm tiền, rồi đi ra ngoài.
Đội tuyết lớn như trút, khó khăn trở về nhà mình, Tiền Mộc Mộc còn chưa vào phòng, ở dưới mái hiên vỗ sạch tuyết trên người, mới vén rèm cửa bước vào ngưỡng cửa.