Hứa Tú Dương nhìn về nơi xa, nhìn ruộng đồng xanh um phía xa, hiện ra một khung cảnh mùa xuân, ông ấy thở dài than: "Lúc nằm còn không cảm thấy thời gian trôi qua nhanh bao nhiêu, bây giờ vừa nhìn mới phát hiện đã là mùa xuân. Vụ thu hoạch mùa thu không giúp được gì cho nhà cháu, đến vụ cày mùa xuân này thân thể ta cũng gây trở ngại.”
Trong mắt ông ấy tràn đầy thất vọng, "Già rồi già rồi, thật sự càng ngày càng vô dụng."
Người có tuổi đều đa sầu đa cảm như vậy sao... Trên mặt Tiền Mộc Mộc hiện lên ba phần y cười, an ủi nói: "Được rồi, ở tuổi thúc chính là nên suy nghĩ đến việc làm sao sống lâu khỏe mạnh, chứ không phải nghĩ đến làm nhiều việc, cháu cũng không phải là nuôi không nổi thúc, có thời gian rảnh thì đi dạo đến cuối thôn nhiều một chút, cháu cũng sẽ đến thăm thúc."
Hứa Tú Dương mím môi khẽ cười ra tiếng.
Trong hốc mắt lại loáng thoáng nước mắt, theo từng lông mi run run, ông ấy hơi nghẹn ngào nói: "Ta thật sự... cả đời ta không nhi không nữ, có được một chất nhũ tức hiếu thảo như cháu, cả đời này cũng đáng rồi."
Tiền Mộc Mộc nghe vậy, trong lòng có chút áy náy.
Nàng đối xử tốt với Hứa tam thúc, thực ra không phải vì Hứa tam thúc, mà là để bù đắp cho sự thiếu sót không thể phụng dưỡng sư phụ của nàng khi về già.
Nhưng Hứa tam thúc đối xử tốt với nàng, lại là vì chính nàng, điều này khỏi khiến nàng cảm thấy không được thoải mái.
Nàng mỉm cười, nói với Hứa Tú Dương:
"Ngày sau còn dài, thúc chỉ cần phụ trách khoẻ mạnh, cháu phụ trách phụng dưỡng thúc."
Lời này lập tức làm Hứa Tú Dương cảm động đến mức rơi nước mắt, tí ta tí tách, ông ấy đưa tay áo lên lau mặt.
"Lần sau nếu đám lão gia hoả đó còn dám nói cháu không thủ quy tắc, ta nhất định lấy gậy gõ vỡ đầu bọn họ!"
Nhìn vẻ hung dữ của tiểu lão đầu, Tiền Mộc Mộc không nhịn được mà cười.
…
Ngày hôm sau.
Ánh nắng ban mai còn chưa lên, Tiền Mộc Mộc dẫn hài nhi nhà mình đi nhổ cỏ ở ruộng đất chỗ đầu thôn, đang cúi người bận rộn, đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng gọi.
"Đại tỷ!"
Tiền Mộc Mộc nghe thấy giọng nói quen thuộc này, vô thức ngẩng đầu lên nhìn, thấy Hổ Tử ngồi trên lưng ngựa, cười tươi như cảnh xuân.
Tiền Mộc Mộc lập tức vui mừng hẳn lên.
Nàng ném cỏ trong tay đi, ba bước thành hai bước đi từ trong ruộng lên bờ dốc, cười tươi nói: "Sao ngươi lại đến đây? Có thời gian rảnh không? Đến nhà ta ngồi một chút."
"Có chứ có chứ." Hổ Tử nhảy xuống ngựa, gật đầu như gà mổ thóc, hàm hậu thật thà, "Lần này bọn đệ đi cùng một đoàn buôn, đang nghỉ ngơi ở không xa, đệ thấy khoảng cách còn khá gần, nên nghĩ đến thăm đại tỷ."
"Đi đi đi!" Cỏ trong ruộng cũng không nhổ nữa, Tiền Mộc Mộc thúc giục Hổ Tử về nhà mình, nàng quay đầu còn không quên bảo Hứa Gia Thạch mang cả cuốc và gùi rổ theo.
Trên đường, Hổ Tử dắt ngựa, miệng nói: "Năm ngoái không phải tỷ bảo đệ đưa một nha đầu đến Tái Bắc sao, đệ đưa nàng ta đến tay người nhà nàng ta rồi, nha đầu đó vui mừng lắm, trực tiếp không có thời gian để ý đến đệ."
Tiền Mộc Mộc sững sờ một chút.
"Ai?"
Hổ Tử cũng sững sờ theo.
"Chính là nha đầu tên Cố Tiểu Vũ đó, đại tỷ, chẳng lẽ tỷ quên rồi sao?"
Tiền Mộc Mộc há miệng a một tiếng.
"Này ngày ngày cũng có quá nhiều chuyện, cũng không nhớ rõ nữa." Nàng gãi đầu, cười ha hả hai tiếng.
Nếu không phải Hổ Tử nhắc đến, nàng cũng quên mất sự tồn tại của Cố Tiểu Vũ, chủ yếu là sau khi đưa người đi, nàng thực sự nhẹ nhõm hơn không ít, trong nhà cũng trở nên yên bình hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai huynh đệ song bào thai cũng càng ngày càng thân thiết với nàng, mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.
"Phản ứng của đại tỷ vừa rồi, suýt nữa khiến đệ cho rằng mình nói sai rồi." Hổ Tử nói.
Tiền Mộc Mộc cười nói bừa: "Tuổi tác lớn rồi trí nhớ cũng kém, đừng để ý."
Hứa Gia Thạch ở bên cạnh mang gùi, một tay cầm một cái cuốc, lầm bà lầm bầm nói: "Tuổi nương còn không lớn, nương mãi mãi trẻ tuổi!"
"Được được được, Tiểu Thạch Đầu nhà ta nói đúng!" Tiền Mộc Mộc miệng nở nụ cười, vỗ nhẹ đầu của thằng bé.
"Đúng rồi, đại tỷ." Hổ Tử xen vào nói, "Khi đệ đưa nha đầu đó đến Tái Bắc, nhà người kia điều kiện rất tốt, trước đây ta còn không hiểu nàng ta chạy xa như vậy đến đó để làm gì, bây giờ nghĩ lại, chẳng phải là đi hưởng phúc sao."
Trong mắt Tiền Mộc Mộc hiện lên một nụ cười, lại cười không đạt đến đáy mắt, "Nha đầu đó là người thông minh, có phúc thì hưởng, sao phải chịu khổ."
Trong lòng nàng gọi hệ thống:
"Nữ chính chính là ở bên Tái Bắc đó, tiếp xúc với các loại văn hóa, học đủ loại nhạc cụ, sau này trở thành một đại mỹ nữ tài sắc vẹn toàn, vượt qua người thường đúng không."
Hệ thống gian manh nói: [Đúng vậy, đây chính là lý do tại sao lúc đó ta nói việc nàng ta cầu ngươi đưa nàng đến Tái Bắc là một tình tiết cần thiết, bởi vì sau khi tình tiết nhỏ bé này xảy ra, thì tình tiết nam nữ chính sau này mới có thể triển khai bình thường được~]
Tiền Mộc Mộc hơi nhướng lông mày.
Dù sau này lớn lên giỏi giang thế nào, rực rỡ chói mắt như thế nào đi chăng nữa, bản chất vụng về của Cố Tiểu Vũ cũng sẽ không thay đổi.
Nhưng sau khi nữ chính lớn lên, sau khi kiến thức tăng trưởng, tương ứng cũng sẽ càng biết che giấu bản tính của mình hơn.
Nàng vẫn phải nghĩ cách đề phòng một chút, từ nhỏ nuôi dưỡng hai tiểu phản diện phân biệt trà xanh, tránh để sau này lại bị Cố Tiểu Vũ chơi đùa quay vòng vòng.
Dù sao hai tiểu tử kia của nhà mình hiếu thảo thì hiếu thảo, đầu óc thì thật sự thông minh, yêu mù quáng cũng đúng thật là yêu mù quáng.
Một đường về đến nhà mình, Tiền Mộc Mộc bảo mấy hài tử tiếp đón Hổ Tử, nàng tự gọi Lý Á Nhi giúp nhóm lửa, vào bếp trổ hết tài nấu ăn.
Nhớ đến chuyện Hổ Tử không có nhiều thời gian ở lại, nàng đặc biệt chọn những món dễ chín để nấu.
Cũng may mà cơm nấu tối qua còn thừa một ít, thời tiết mát mẻ cơm cũng chưa thiu, nàng đập vài quả trứng gà, cắt hạt lựu cà rốt và dưa leo, định làm món cơm chiên ba màu.
Hấp lạp xưởng trong nồi lớn, lại ra vườn hái hai quả cà tím, làm món cà tím om dầu.
Trong vòng một nén hương.
Đã nấu xong hai món rau một canh một cơm.
Tiền Mộc Mộc bưng vào gian chính, Hổ Tử đang ăn một cái bánh nếp nướng nở hoa, trên mặt cười ha ha.
"Hổ Tử ca, cháu nướng ngon chứ!" Hứa Gia Thạch dương dương tự đắc nói.
Hổ Tử hai ba miếng nhét vào miệng, cũng không sợ nóng, hắn rất tán thành mà giơ ngón tay cái lên, "Ngon! Tay nghề của cháu thật sự rất giỏi! Cũng có thể sánh ngang với đầu bếp ở chỗ chúng ta rồi."
Không ngờ Hổ Tử lại tâng bốc như vậy, Hứa Gia Thạch lại hơi ngượng ngùng, hai má đỏ bừng nói: "Thực ra món này cũng đơn giản, cháu chỉ tuỳ tiện làm thôi, cái gì mà so với đầu bếp bên ngoài được chứ, Hổ Tử ca ngươi nói cũng quá khoa trương rồi."
"Ta nói thật đấy, thật sự rất ngon." Hổ Tử cười nói.
Tiền Mộc Mộc đặt món ăn lên bàn, "Cơm canh đạm bạc, ngươi đừng chê."
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhìn hai món một canh trên mâm, trong mắt Hổ Tử hiện lên một tia kinh ngạc, hắn có hơi dám tin tưởng: "Đại tỷ, động tác của tỷ cũng quá nhanh, chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã nấu ra nhiều món ăn phong phú như này."
Hắn lau nước miếng ở bên miệng, "Đệ thật sự có thể ăn sao?"
Tiền Mộc Mộc cười duyên nói: "Ăn đi, vốn dĩ là nấu cho ngươi ăn."
"Vậy đệ không khách sáo nữa!" Hổ Tử cầm bát ăn ngon lành.