Nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của Hổ Tử, Tiền Mộc Mộc lại đi rót thêm một bát trà hắn, đặt bên bên tay.
"Hổ Tử, ta muốn hỏi thăm ngươi một chuyện."
"A! Tỷ, tỷ nói đi." Nghe Tiền Mộc Mộc có chuyện muốn hỏi, Hổ Tử lập tức dừng động tác ăn cơm, nghiêm túc lắng nghe.
Tiền Mộc Mộc thấy vậy, vẫy vẫy tay nói: "Ngươi cứ nghe là được."
Hổ Tử ngốc nghếch gật đầu, lúc này mới tiếp tục và cơm trong bát.
"Các ngươi xông từ nam ra bắc, có từng thấy học đường khá nổi tiếng nào hoặc võ quán các loại không?" Tiền Mộc Mộc hỏi.
Tay đang ăn cơm của Hổ Tử dừng lại, cau mày suy nghĩ một chút, nói: "Cái này... Trước đây còn thật sự chưa từng để ý tới, sao vậy?"
"Nhà ta có một hài tử đầu óc rất thông minh, ta muốn gửi nó đến một học đường tốt hơn để học sâu hơn một chút."
Hổ Tử gật đầu hiểu rõ.
"Vậy quay về đệ sẽ để ý giúp tỷ. Nếu như có học đường hoặc võ quán nào đấy tốt, đệ sẽ viết thư cho đại tỷ."
"Làm phiền ngươi rồi." Tiền Mộc Mộc nói một tiếng, quay đầu vào trong phòng lấy một ít bạc vụn, đặt trước mặt Hổ Tử, "Ngươi làm việc cũng không dễ dàng, đây là một chút tấm lòng của ta, không nhiều, ngươi nhận lấy đi."
“Đại tỷ, tỷ này là đang làm cái gì?!” Mặt Hổ tử mang theo vài phần cáu giận, không nói hai lời đẩy tiền ra ngoài.
“Không có ý gì, ngươi đi trong gió trong mưa ta cũng không thể nào luôn để ngươi chạy uổng công một chuyến chứ.” Tiền Mộc Mộc lại đẩy tiền qua, “Ta sống ở thôn Lộ Sơn này, cũng không hay đi ra ngoài, nhưng ta biết bên ngoài cái gì cũng cần phải tiêu tiền, ngươi đừng cứng đầu với ta nữa, mau nhận lấy đi.”
Đến thôn Lộ Sơn cũng gần nửa năm, nơi xa nhất nàng từng đi chính là huyện thành. Chí hướng của nàng không cao, cộng thêm tuổi tác của cơ thể nguyên chủ cũng không còn nhỏ, nàng cũng không muốn tiếp tục giày vò.
Nàng chỉ muốn nuôi lớn mấy hài tử, sau đó chờ thời đại đầy tai họa này qua đi, trên tay dư dả sẽ sửa chữa lại căn nhà cũ này một chút, nửa đời sau sẽ dưỡng lão ở đây.
Có thể quen biết Hổ Tử đi nam về bắc, nàng thực sự còn rất vui, thông qua tiểu huynh đệ khoẻ mạnh kháu khỉnh này hiểu biết thế giới bên ngoài, còn có thể thuận tiện giải quyết những việc mình muốn làm.
Một công đôi việc.
Nhưng quan hệ tốt thì tốt quan hệ, về mặt lợi ích vẫn phải phân chia rõ ràng, nàng không muốn chiếm lợi của người khác, khiến người ta cảm thấy nàng là người không biết chừng mực.
Hổ Tử mới không quan tâm, hắn sì sụp và sạch sẽ cơm trong bát, lại ăn hết cả món xào, cuối cùng mới nhấc tay áo lên lau lau miệng, giọng nói mang vài phần tính tình trẻ con.
"Nếu tỷ cho tiền, việc này đệ không làm nữa."
Hổ Tử bĩu môi hừ một tiếng: "Ta đối đãi với đại tỷ như người trong nhà, tỷ lại chơi trò này với đệ, này không chỉ khiến trở nên xa cách, còn nói rõ tỷ căn bản không coi đệ như người nhà mình, trước đây mới quen thì khách sáo cũng thôi đi, bây giờ vẫn thế này..."
Mặt Tiền Mộc Mộc lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ta không có ý đó, ta chẳng phải chỉ là nghĩ ngươi vất vả. Ta thông cảm cho ngươi, ngươi còn không vui."
"Nếu như đã không có ý đó, tiền này tỷ không nên đưa tiền cho ta, mau thu lại đi." Hổ Tử cười nhe răng
Tiền Mộc Mộc cũng mỉm cười, một nụ cười khẽ nhàn nhàn nở ra ở khóe miệng, "Ngươi ngồi chơi một lát, ta đi làm chút việc."
Hổ Tử ừm ừm hai tiếng, rồi chơi cùng Tiểu Thạch Đầu bọn nó, không khí vô cùng hòa thuận, hoàn toàn không có khoảng cách tuổi tác.
Vào trong phòng bếp gói một ít đồ, Tiền Mộc Mộc mang ra, đặt lên bàn ở góc tường, tùy tiện nói một câu xen vào, cũng tham gia vào trong.
Hổ Tử còn có việc trên người, cũng không thể ở lại đây lâu, ngồi một lát rồi hắn đứng dậy nói phải đi.
Tiền Mộc Mộc mang gói đồ đã gói sẵn ra, thuận thế đưa qua.
"Ta xem ngươi còn rất thích ăn bánh nếp, chúng ta Tết đến ã làm rất nhiều, trong này có gói một ít ngươi mang về nướng ăn."
Mặt Hổ Tử lộ vẻ vui mừng, giọng sang sảng nói: "Cảm ơn tỷ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cầm gói đồ đi ra ngoài cửa, Hổ Tử quay đầu nhìn mấy tiểu gia hoả và Tiền Mộc Mộc, trong mắt hắn đột nhiên sinh ra cảm xúc không nỡ.
Hắn là một lão hán thô lớn, xoắn xuýt như dây đay, oán trách nói với Tiền Mộc Mộc: “Tỷ, làm sao đây? Đệ đột nhiên không muốn đi nữa.”
Tiền Mộc Mộc mỉm cười.
“Mặc dù ta cũng rất muốn giữ ngươi ở lại thêm mấy ngày, nhưng việc trên người ngươi hẳn là không kéo dài được, ta cũng không nói lời này. Đợi khi nào ngươi được nghỉ, hoặc là có thời gian rảnh thì đến ngồi chơi, chúng ta vẫn luôn ở.”
Trên mặt Hổ Tử vô cùng thương tiếc.
“Tỷ, ngươi nói cúng đúng, vậy đệ đi đây.”
Hắn nói xong, treo gói đồ lên dây ngựa, nhanh nhẹn xoay người nhảy lên ngựa, vung roi lên phóng ngựa rời đi.
Tiền Mộc Mộc mắt nhìn tiễn một đoạn, mãi cho đến khi bóng dáng kia dần dần biến mất thành một chấm nhỏ, qua chỗ rẽ, nàng mới thu hồi ánh mắt, quay người vào trong nhà.
"Nương, Hổ Tử ca còn lại đến nữa không?" Trên tay Hứa Gia Thạch cầm một cái bánh nếp đã nướng phồng lên, nóng đến nỗi nhe mắt há mồm, hai tay đổi qua đổi lại.
"Sẽ đến." Tiền Mộc Mộc giơ tay xoa đầu thằng bé, giọng ôn hòa nói, "Hổ Tử ca rất thích ăn đồ ăn ngon, cho nên trong thời gian này con có muốn học nấu ăn cho tốt, tranh thủ làm Hổ Tử ca kinh diễn một phen không?"
"Muốn! A —— nóng!" Trong miệng Hứa Gia Thạch vội vàng hít hà, khóe miệng bị bỏng đến đỏ.
"Gấp gì chứ, chậm một chút, lại không có ai tranh với con." Tiền Mộc Mộc không vui đánh nhẹ vào bả vai thằng bé, liếc mắt nhìn ra ngoài.
Cũng đến giữa trưa rồi.
Vừa nãy mới nấu cơm xong, bây giờ thật sự không muốn nấu nữa, nàng đặt một chiếc nồi lớn lên kiềng ba chân, đun một nồi nước lớn chuẩn bị nấu bánh bao bột ăn.
…
Ngày hôm sau.
Trời trong xanh, mây nhạt gió nhẹ.
Không có mặt trời gì, nhưng trời cũng không nóng.
Vào mùa xuân cỏ dại mọc cực kỳ nhanh, trong ruộng khi trồng rau xong, cách dăm ba hôm lại phải dọn cỏ một lần.
Hôm qua Hổ Tử đến thăm, làm gián đoạn kế hoạch dọn cỏ, sau đó Tiền Mộc Mộc cũng không đi ra ruộng nữa, nhưng hôm nay thật sự phải đi dọn dẹp một chút, nếu không thì dinh dưỡng đều bị cỏ dại hấp thụ hết, rau cũng không mọc tốt.
Tiền Mộc Mộc vác cuốc lên vai, chậm rãi đi về phía đầu thôn, khi đi qua Lý gia, gặp được Lý thẩm tử cũng chuẩn bị ra ngoài.
Nhìn bụng rõ ràng đã mang thai của Lý thẩm tử, Tiền Mộc Mộc đột nhiên nhớ lại đoạn đối thoại mà mình nghe thấy trước đó…
Tiếng nói đó rõ ràng là của Lý Hoa.
Còn giọng nữ còn lại, lại là của Dương quả phụ trong thôn…
"Hứa thẩm tử cũng đi ra ruộng à." Lý thẩm tử cười tươi nói.
"Ừm." Tiền Mộc Mộc đáp một tiếng, ánh mắt cũng theo đó mà chuyển đi, nội tâm sinh ra vài phần do dự.
Nói thật, nàng không quá muốn xen vào việc của người khác. Loại việc giữa phu thê này, lại càng không thể tùy tiện can thiệp.
Nếu không cẩn thận, nàng ngược lại trở thành người có tội.
Nhưng mà, cùng là nữ nhân.
Quan hệ giữa nàng và Lý thẩm tử cũng được, chuyện như thế này nếu không biết thì thôi, nhưng nàng đã biết rồi, còn âm thầm giấu Lý thẩm tử, ít nhiều gì cũng không quá ổn.
Trước đây nghe được những lời đó, nàng bận việc nhà mình, căn bản không có thời gian quan tâm Lý thẩm tử, cũng không có cảm giác gì.
Bây giờ gặp Lý thẩm tử, trong lòng nàng ngược lại cảm thấy hổ thẹn.