Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 295



"Nếu nó đi xa, trong lòng vẫn luôn sẽ nhớ thương Mộc Mộc tỷ ngươi, chỉ cần trong lòng nó vẫn còn có cái nhà này, nó nhất định sẽ liều mạng cố gắng, gây dựng được phen thiên địa của riêng mình, Mộc Mộc tỷ ngươi thử thả lỏng tay một chút đi..."

Nói đến đây, Phạm Ngọc An cười duyên.

"Dây của diều luôn phải thả lỏng một chút, diều mới có thể bay cao hơn."

Tiền Mộc Mộc cụp mắt xuống, chìm vào trầm tư.

Phạm Ngọc An nghiêng đầu, mang theo ba phần nghịch ngợm nói: "Có lẽ Mộc Mộc tỷ ngươi vẫn chưa nhận ra, nhưng ta có thể nhìn ra được, trong mấy hài tử, đứa chị quan tâm nhất chính là Tiểu Thạch Đầu, cũng lo lắng cho nó nhất."

Tiền Mộc Mộc sửng sốt một chút.

"Có không? Ta còn cho rằng ta đối xử với mấy hài tử đều rất công bằng, chỉ là có hơi thiên vị Tiểu Thạch Đầu một chút xíu..."

Nói đến đây, nàng bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhìn sắc mặt Tiền Mộc Mộc thay đổi, Phạm Ngọc An biết lời này của mình đã nói đúng vào chỗ sâu trong lòng nàng.

"Ngươi xem, thực ra trong lòng ngươi cũng ý thức được, chỉ là ngươi muốn cân bằng địa vị của mấy hài tử trong lòng mình, cho nên cố gắng phớt lờ đi, nhưng trong một số chuyện rất quan trọng, ngươi sẽ vô thức bộc lộ suy nghĩ chân thật của mình."

Phạm Ngọc An chắp tay sau lưng, nhảy lên trước vài bước, đột nhiên quay đầu lại cười duyên nói: "Mộc Mộc tỷ, đây chính là thiên vị."

"Ta nghe từ miệng Tiểu Tề biết được, lão tam nhà ngươi muốn đi ra ngoài học võ, nhưng ta không thấy tỷ lo lắng và phiền não như thế này, lúc đó ta còn nghĩ ngươi là nghĩ đủ thoáng, cũng đủ suy nghĩ cho hài tử Tiểu Lăng đó, bây giờ mới phát hiện... Mộc Mộc tỷ, ngươi chính là thiên vị."

Mi mắt Tiền Mộc Mộc cong cong, bên miệng treo một nụ cười, có hơi hổ thẹn, lại có chút chột dạ.

"Những lời này ngươi chỉ nói trước mặt ta là được, ngàn vạn lần đừng nói trước mặt mấy hài tử."

"Ta chắc chắn sẽ không nói." Phạm Ngọc An ngước nhìn bầu trời sao rực rỡ, giọng nói trầm xuống nói: "Có thể được một người toàn tâm toàn ý thiên vị, là chuyện quý giá mà hiếm có được biết bao nhiêu, ta thậm chí còn có chút ghen tị với Tiểu Thạch Đầu."

Tiền Mộc Mộc mím môi.

"Ngươi là chịu tổn thương tình cảm, mới tới nơi thâm sơn cùng cốc này đúng không."

Thân hình của Phạm Ngọc An dừng lại.

Nàng cong môi, cười đượm buồn.

"Không có chuyện gì giấu được Mộc Mộc tỷ ngươi."

"Ta quả thực bị một nam thân làm tổn thương đến chết, thân thể ta không thể sinh con, cũng là nhờ hắn ta ban ta, ta hận hắn ta, lại yêu hắn ta, chính ta cũng không biết phải làm sao..."

Nàng cụp mắt xuống, trong mắt chứa lệ mà cười nói: "Ta như vậy, có phải rất mâu thuẫn không? Đến ngay chính ta cũng cảm thấy chính mình là một người rất phiền phức, ta một dạo cảm thấy hắn ta không yêu ta, nhưng ta chính là không thể kiểm soát được trái tim của mình."

Tiền Mộc Mộc cũng không biết nói cái gì mới tốt, chỉ có thể học theo dáng vẻ an ủi người khác của lão thái thái trong nhà, kéo tay của Phạm Ngọc An vỗ vỗ, có ý vị như trưởng bối an ủi tiểu bối.

Tay nắm lấy nhau ấm áp, như thể có thể sưởi ấm trái tim người khác, cay đắng trong mắt Phạm Ngọc An càng dâng trào, nàng cố gắng đè xuống, ngước mắt nhìn Tiền Mộc Mộc, khàn giọng nói: "Mộc Mộc tỷ, ngươi làm gì vậy?"

"Muốn ngươi cảm nhận độ ấm của người một chút." Tiền Mộc Mộc nói bừa, lại cảm thấy khi người ta đang đau buồn nói như vậy không quá ổn, nàng liền nói tiếp: "Mấy hài tử nhà ta đều nói, tay của ta rất ấm, ta hy vọng như vậy có thể cho ngươi một chút sức mạnh và ấm áp."

Hoàn toàn không thể áp chế được nước mắt, Phạm Ngọc An khóc nức nở, lao vào trong lòng Tiền Mộc Mộc, ôm chặt khóc không thành tiếng.

Tiền Mộc Mộc vòng tay qua bờ vai gầy yếu của nàng, vỗ nhẹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Đè nén lâu sẽ không tốt cho cơ thể, khóc đi khóc ra sẽ tốt hơn. Ngoài ra ta muốn nói, ta vẫn có chút tài năng thực sự trong việc trị bệnh vô sinh, nếu ngươi có ý định này có thể tìm ta, ta sẽ cố gắng hết sức giúp ngươi."

Phạm Ngọc An khóc ngừng lại một chút, có hơi khóc không được cười cũng không xong khàn giọng nói: "Mộc Mộc tỷ, khi người khác đang đau buồn khóc lớn, ngươi đừng chỉ quan tâm đến chuyện sinh hài tử nữa được không?"

Tiền Mộc Mộc ngượng ngùng một chốc.

"Cái gì kia, ta chỉ muốn giúp một chút thôi, nếu ngươi không thích nghe, vậy ta rút lại những lời vừa nói."

Phạm Ngọc An lắc lắc đầu, không chút khách sáo chút nào dùng áo của Tiền Mộc Mộc lau nước mắt, giống như một tiểu muội hàng xóm đang làm nũng, "Cảm ơn ngươi, Mộc Mộc tỷ."

Tiền Mộc Mộc có thể cảm nhận được độ ẩm trên vai mình, trong mắt nàng thoáng hiện một tia bất lực, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ vỗ vai tiểu cô nương trong lòng mình, cho nàng sự dịu dàng của mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phạm Ngọc An dần bình tĩnh lại, vân vê một chiếc khăn tay mềm mại lau nước mắt, dưới hốc mắt đỏ hoe, nàng có hơi ngượng ngùng nói: "Mộc Mộc tỷ, ngươi giữ bí mật thay ta, ta cũng sẽ giữ bí mật thay ngươi có được không?"

Tiền Mộc Mộc vui vẻ gật đầu.

"Được chứ."

Nàng nhìn quanh một vòng, tối om.

"Chúng ta về thôi, trời cũng không còn sớm nữa."

Phạm Ngọc An khẽ gật đầu, sau khi khóc xong trong lòng đột nhiên trở nên thư thái hơn, tâm tình nàng cũng trở nên rộng mở hơn nhiều, cả giọng nói cũng trở nên vui vẻ hơn.

"Ừm, về thôi!"

Nhìn Phạm Ngọc An cười tươi mang theo ba phần rạng rỡ, Tiền Mộc Mộc mỉm cười, đổi hướng về nhà mình.



Ngày hôm sau, sáng sớm tinh mơ.

Bầu trời mờ mịt, thỉnh thoảng lại có vài giọt mưa phùn bay lất phất, cũng không lớn, không làm ướt người nhưng lại rất phiền người.

Tiền Mộc Mộc tập thể dục xong, trở về trong nhà.

Nồi cháo đun lửa nhỏ trước khi ra ngoài, giờ khắc này đã chín, độ sánh vừa phải, lật một cái bát sứ rồi múc ra, lại rang một đĩa đậu phộng và một bát măng chua.

"Nương, chào buổi sáng!" Cả người Hứa Gia Thạch toát ra hơi nóng, vừa chặt củi từ trong núi trở về, vạt áo bị sương mai làm ướt sũng, thằng bé múc một gáo nước lạnh rửa tay.

"Đi thay y phục đi, cẩn thận lát nữa bị cảm lạnh." Tiền Mộc Mộc căn dặn, bưng cháo vào gian chính.

"Vâng, con đi ngay." Hứa Gia Thạch nhanh nhẹn trả lời, dưới chân cũng theo đó chạy vào trong nhà.

Cháo còn nóng bỏng miệng, Tiền Mộc Mộc không ngồi yên, bưng cháo ra đến bên cửa viện, nhìn những bóng người đang bận rộn trên đồng ruộng, từ từ ăn.

"Đô! Hứa thẩm tử ăn gì thế? Thơm quá!" Thẩm tử Đường gia gánh thùng phân đi qua, cười tươi hỏi, mắt lại nhìn chằm chằm vào cái bát của Tiền Mộc Mộc, muốn nhìn rõ bên trong có cái gì, nhưng Tiền Mộc Mộc đứng trên bậc thềm, mặc cho nàng ta cố duỗi cổ cũng không thể nhìn thấy một chút nào.

Thu bộ dạng thèm muốn dòm ngó kia của Đường đường tử vào đáy mắt, Tiền Mộc Mộc cau mày, mắt không chớp mắt mà nói dối: "Ăn được gì chứ, chẳng qua là đất trộn với ít bột ngô thôi, ăn bữa này xong chúng ta phải đến chiều mới nhóm lửa nấu ăn tiếp, ông trời này muốn hành hạ người ta, nhà ta sắp không còn gì để ăn rồi."

"Đúng vậy, ông trời này đúng thật là muốn hành hạ người ta..." Đường thẩm tử bị dẫn dắt theo tiết tấu cảm khái một câu, "Không nói nữa, ngươi từ từ ăn, ta phải đi tưới phân rồi."

Nói xong, Đường thẩm tử gánh thùng phân đi qua, để lại mùi hương khó lòng miêu tả.