Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 296



Tiền Mộc Mộc cạn lời trợn trắng mắt một cái, xoay người vào trong viện.

Chẳng mấy chốc, Thặng Phạn chạy vào tìm Hứa Gia Thạch.

Tiền Mộc Mộc tập trung tinh thần, vẫy tay về phía Thặng Phạn.

"Ngươi đến đây."

Thặng Phạn đối với Tiền Mộc Mộc có thể nói là nói gì nghe nấy, nghe thấy thẩm thẩm gọi mình, lập tức chạy lon ton tới, cười hỏi: "Thẩm thẩm, thẩm gọi cháu sao?"

Tiền Mộc Mộc sờ vào cánh tay chân mảnh khảnh của Thặng Phạn.

"Đại bá nương của ngươi có cho ngươi ăn cơm không?"

"Có ạ." Thặng Phạn gần như không do dự mà trả lời, "Từ năm ngoái sau khi khi thẩm nói lời tốt trước mặt Lý Chính gia gia và trưởng thôn gia gia giúp cháu, đại bá nương không còn đối xử hà khắc với cháu nữa, đối xử với cháu như hài tử nhà bá nương."

Tiền Mộc Mộc hơi thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy là tốt, đại bad nương ngươi đối xử tốt với ngươi, ngươi cứ nhận lấy, nếu có ngày nào nàng ta không đối xử tốt với ngươi nữa không cho ngươi ăn cơm, thì ngươi đến tìm ta, ngàn vạn lần không được chịu đựng một mình, biết chưa?"

Thặng Phạn gật gật đầu.

"Cháu biết, thẩm thâm cứ yên tâm đi! "

Thằng bé biết, thẩm thẩm là người duy nhất trên thế giới này thật lòng đối xử tốt với thằng bé, mặc dù thằng bé còn rất nhỏ, nhưng sau này thằng bé cũng sẽ thật lòng đối xử tốt với thâm thẩm, thằng bé muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền để báo đáp thẩm thẩm!

"Được rồi, đi chơi đi." Tiền Mộc Mộc xoa đầu thằng bé, cười đuổi người đi.

Thặng Phạn há miệng cười, vui vẻ đi tìm Tiểu Thạch Đầu.

Nhìn dáng vẻ hớn hở chạy vào trong nhà kia của Thặng Phạn, Tiền Mộc Mộc cười một tiếng, cháo trong bát cũng nguội gần hết, nàng ngửa cổ một hơi uống cạn, dọn dẹp phòng bếp một chút rồi ra ngoài.

Kể từ lần trước nàng vì lên núi tìm thảo dược, đặc biệt đến Phạm gia chào hỏi Phạm Ngọc An một tiếng, Phạm Ngọc An đã mỗi ngày đến nhà nàng dạy Tiểu Tề thêu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có Phạm Ngọc An và Tiểu Tề ở nhà, nàng cũng không cần quá lo lắng Nha Nhi đột nhiên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Leo lên dốc đến nhà Hứa Tú Dương, Tiền Mộc Mộc đi về phía hậu viện, lấy một túi gạo từ trong gùi ra đặt lên bàn bát, cùng một ít rau quả.

Linh Nhất ở bên cạnh sắp xếp rau dưa hoa quả, miệng nói: "Cảm ơn ngươi. Những thứ ngươi mang đến, ta sẽ nấu thật ngon cho Tam thúc ăn."

"Đừng khách sáo, ngươi nấu cơm cũng đỡ cho ta phải nấu xong rồi mang qua." Tiền Mộc Mộc vừa nói, vừa xếp khoai lang vào góc tường.

Cất xong mọi thứ, Linh Nhất tìm một chiếc khăn ướt, đưa cho Tiền Mộc Mộc, "Lau tay đi."

"Cảm ơn." Tiền Mộc Mộc nói một câu, cũng không khách sáo với hắn, cầm lấy khăn lau tay, lại trả lại cho đối phương.

Vừa định xách gùi ra khỏi nhà bếp, tình cờ gặp phải Lệ Lâm Thanh ra ngoài đi vệ sinh, nàng khẽ gật đầu với hắn: "Chào buổi sáng!"

"Chào buổi sáng." Lệ Lâm Thanh đáp.

Tiền Mộc Mộc không đứng đó nữa, bước đi về phía phòng của Hứa Tú Dương.

Thời gian cũng đã không sớm, Hứa Tú Dương còn nằm trên giường, cong người xoa đầu gối sưng tấy, sắc mặt có hơi đau đớn.

Tiền Mộc Mộc lấy rượu thuốc ra, xoa bóp cho tiểu lão đầu một nén hương, sắc mặt khó coi mới hơi dịu lại.

"Ai, thời tiết này đúng thật là như trẻ con, mỗi ngày một kiểu." Hứa Tú Dương than một câu, đẩy tay Tiền Mộc Mộc, "Đừng xoa nữa, không đau rồi."

"Không sao, cháu xoa thêm cho thúc, thoải mái hơn một chút." Tiền Mộc Mộc nói, tay vẫn không ngừng, nói chuyện thường ngày nói ra chuyện mình mang một ít lương thực đến.

Hứa Tú Dương cảm kích trong lòng, miệng cũng không nói lời cảm ơn, đủ mọi chuyện mà đại nhi tức làm cho ông ấy, nói vạn lời cảm ơn cũng không đủ, ông ấy chỉ có thể âm thầm nhớ lấy ý tốt này vào trong lòng.

Mi mắt ông ấy mang theo ý cười, nói to: "Tiểu huynh đệ Linh Nhất kia nấu ăn rất ngon, mùi vị cũng được, đợi lát nữa cháu có thể nếm thử."

Tiền Mộc Mộc nhướng mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cực kỳ hiếm lạ.

"Thật sao."

"Thật sự rất ngon, cháu đừng đi vội lát nữa ăn thử một chút rồi hãy đi, cháu tin tưởng lão đầu ta, là thật." Hứa Tú Dương cho rằng Tiền Mộc Mộc không tin, liên tục nhấn mạnh.

Thấy tiểu lão đầu khen Linh Nhất như vậy, Tiền Mộc Mộc lập tức cười nói: "Thúc nói như vậy, ngược lại làm cháu tò mò rốt cuộc ngon đến mức nào."

Hai người đang nói cười, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động khá lớn.

Ý cười trên mặt liền tắt, Hứa Tú Dương cau mày, định xuống giường đi xem, miệng lẩm bẩm: "Ai vậy, đến nhà còn gây ra tiếng động lớn như vậy."

"Thúc đừng đi, cháu đi xem." Tiền Mộc Mộc ngăn cản tiểu lão đầu, lại đỡ người đang định xuống giường lên giường, tiếp đó quay đầu đi ra ngoài.

Đi đến phía trước, thấy trong gian chính tụ tập không ít người.

Ồn ào huyên náo, có người thôn khác, cũng có người thôn này.

"Hôm nay chuyện này, Toàn Bách Xuyên phải cho Hứa Phương và mọi người chúng ta một lời giải thích, là cháu ngoại trai của Lý Chính, nhìn sạch sẽ thân thể của Hứa Phương người ta, xong chuyện lại không chịu trách nhiệm, hắn cũng tính là nam nhân?"

"Đều nói xà trên không thẳng xà dưới cong, Toàn Bách Xuyên làm ra chuyện mất mặt như vậy, Hứa Tú Ấn làm Lý Chính cũng có vấn đề, ta đề nghị mở đại hội tổng thôn, cùng lên án cả nhà Hứa Tú Ấn!"

"Đại hội tổng thôn... Đại hội này ngoại trừ định Lý Chính một thôn, sẽ tập trung lại ra, nhưng chỉ vì một mình Hứa Phương, không khỏi làm to chuyện quá rồi đi."

"......"

Từng cái miệng cứ mở ra rồi đóng lại, liên tục không ngừng.

Toàn Bách Xuyên trốn dưới chân bàn, nhỏ bé lại đáng thương, nhìn thấy Tiền Mộc Mộc xuất hiện, hắn như chim non nhìn thấy chim mẹ trở về, nước mắt lưng lưng chạy ra sau lưng nàng.

"Sư phụ, những người này vô duyên vô cớ chạy vào, ồn ào ầm ĩ mãi không chịu đi, ta sợ quá."

Tiền Mộc Mộc cạn lời đỡ trán.

"Toàn Bách Xuyên, ngươi bình thường lại một chút cho ta."

Toàn Bách Xuyên bĩu môi, "Sư phụ, ta thật sự rất sợ mà."

Tiền Mộc Mộc nhắm mắt một lúc, nhìn những người tụ tập trong phòng chính, hắng giọng hét lên: "Có chuyện thì nói, không có chuyện thì đều ra ngoài cho ta!"

Lời này vừa nói ra, đám người đang ồn ào cuối cùng cũng xem như yên tĩnh lại.

Trong đám người, một lão đầu bước ra.

"Ngươi là cô cô của Toàn Bách Xuyên đúng không, chúng ta đến đây là để đòi lại công bằng cho Hứa Phương, cháu ngoại trai nhà ngươi đã làm chuyện có lỗi với cô gái nhà người ta—"

"Dừng lại." Tiền Mộc Mộc làm thủ thế, chỉ vào Toàn Bách Xuyên nói, "Ta không phải cô cô của tiểu tử này, ta là sư phụ của hắn, nếu ngươi muốn đòi lại công bằng cho Hứa Phương, ngươi có thể đến nhà Lý Chính, chỗ này là nơi khám bệnh, các ngươi tụ tập ở đây chiếm quá nhiều chỗ, ồn ào đến đau tai."

Sắc mặt lão đầu cứng đờ.

"Được, vậy thì đi đến nhà Hứa Tú Ấn."

Toàn Bách Xuyên bị người ta lôi ra ngoài, hai tay hắn nắm lấy cánh tay Tiền Mộc Mộc, gào lên thảm thiết: "Sư phụ! Sư phụ! Người không cần đồ nhi nữa sao!"

Hai tai Tiền Mộc Mộc tay che mặt.

Tiểu tử này, thật khiến nàng cảm thấy mất mặt.

Trong sự ồn ào tấp nập, mọi người đều đi hết sạch.

Linh Nhất xuất hiện bên cạnh, "Không đi giúp đỡ, thật sự không có chuyện gì sao?"

Tiền Mộc Mộc liếc nhìn một cái, cười nói: "Ngươi lo lắng cho tiểu tử đó sao?"

"Ừm." Linh Nhất không che giấu, cực kỳ thành thật, "Có nhiều người như vậy, Toàn Bách Xuyên chẳng qua chỉ là hài tử mười mấy tuổi, sợ là rất khó ứng phó, trong lòng hắn ước chừng là thật sự sợ hãi, mới phụ thuộc vào ngươi như vậy."