"Đúng vậy, sau khi ngươi xong chắc chắn sẽ rất yếu ớt, nếu vội vàng làm việc, sau này thân thể xương cốt không chịu nổi." Phạm Ngọc An nói.
Ba nữ nhân nói chuyện, Linh Nhất là nam nhân duy nhất có mặt ở đây, lại quen với việc ít nói, đối với chuyện của nữ nhân, hắn hoàn toàn không chen miệng vào được.
Đặc biệt đến đây, hắn là muốn nói chuyện với Tiền Mộc Mộc, nhưng ba người nói chuyện sôi nổi ngất trời, không có chút dấu hiệu rảnh rỗi nào, hắn ngồi ngây người một lúc, liền đứng dậy nói lời cáo từ.
Tiền Mộc Mộc tiễn người đến cửa, nói: "Xin lỗi, vừa rồi chúng ta nói chuyện quá hăng say, cũng không để ý đến ngươi."
"Không có gì." Linh Nhất nhàn nhạt nói.
Thấy Linh Nhất còn chưa đi, dáng vẻ giường như có điều muốn nói, Tiền Mộc Mộc nghĩ một chút, lại nói: "Sau khi Tiểu Thạch đến Kinh Thành, phải làm phiền ngươi chiếu cố nhiều hơn, sau này nếu ngươi có việc gì cần giúp đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm ta, ta sẽ dùng hết sức mình giúp ngươi."
"Yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố nó nhiều hơn." Linh Nhất nói.
Dưới chân hắn chần chừ một lát, nhấc ra vạn phần dũng khí nói: "Ta muốn nói, nếu ngươi không yên tâm Tiểu Thạch Đầu, có thể đi cùng ta đến Kinh Thành một chuyến, sau khi an bài cho Tiểu Thạch Đầu xong, ta lại sẽ đưa ngươi về, ngươi thấy thế nào?"
Nói xong, hắn vội vàng cúi đầu xuống.
Sợ bị người nhìn thấy sự mong đợi trong mắt mình.
Tiền Mộc Mộc không nhìn thấy sự bất thường trên mặt Linh Nhất, cũng không nhìn thẳng vào đôi mắt đó, nàng chỉ nghĩ rằng Linh Nhất là đang tốt bụng đưa ra lời khuyên, ngay lập tức lắc đầu, nói: "Không cần."
Linh Nhất sửng sốt.
Tiền Mộc Mộc chớp chớp mắt, không quá hiểu biểu cảm này của Linh Nhất, nàng cố gắng giải thích: "Nha Nhi mắt thấy sắp lâm bồn rồi, mấy ngày nay ta còn không đến nhà Tam thúc mấy nữa, huống chi là đến Kinh Thành còn phải mất nửa tháng lộ trình."
Linh Nhất bỗng nhiên tỉnh táo lại.
"Xin lỗi, là ta nói không suy nghĩ."
Hắn đúng thật là đáng chết.
Hắn rõ ràng biết Tiền Mộc Mộc coi Lý Nha Nhi quan trọng như thế nào, huống chi mọi việc đều có nặng nhẹ, một chuyện là Kinh Thành có thể đi hoặc không, một chuyện là liên quan đến tính mạng của sản phụ sắp lâm bồn, bất cứ ai cũng sẽ chọn cái thứ hai.
"Không có, ngươi ngàn vạn đừng nói như vậy."
Tiền Mộc Mộc an ủi: "Ta cũng biết ngươi là tốt bụng muốn suy nghĩ ra cách giải quyết cho ta, rất cảm ơn ngươi, thật sự rất cảm ơn."
Nhận được sự an ủi của đối phương, Linh Nhất không cảm thấy vui bao nhiêu, ngược lại tâm trạng cực thấp, hắn miễn cưỡng cong môi: "Ta đi đây."
"Được, ngươi đi từ từ." Tiền Mộc Mộc vẫy vẫy tay, quay người định vào trong viện.
Trương thẩm tử đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, sải bước nhỏ tới gần, làm vẻ gian xảo nói: "Huynh đệ Linh Nhất kia lại đến rồi, gần đây hắn rất hay chạy về phía cuối thôn này."
"Vậy thì sao?" Vẻ mặt Tiền Mộc Mộc hoàn toàn không hiểu gì cả.
Nhìn thấy Tiền Mộc Mộc ngơ ngác ngốc nghếch, hoàn toàn không hiểu chuyện gì, Trương thẩm tử bĩu môi lắc đầu, "Nói đầu óc của ngươi này, sao lúc thì thông minh, lúc thì ngốc thế này?"
"Hoàn toàn không hiểu ngươi đang nói gì." Tiền Mộc Mộc ném ra câu này, bước vào trong viện.
Trương thẩm tử theo ngay phía sau, ngồi xuống cạnh Lý Nha Nhi, nhìn vào bụng của Nha Nhi, miệng không giữ được cửa mà kinh ngạc nói: "Bà nó ơi to thật sự, giống hệt bụng của nương ngươi năm đó khi mang thai đôi, nhìn vào cảm thấy rất chấn động, chẳng qua thai này của ngươi so với nương ngươi năm đó, hẳn là cũng rất ổn định."
Lý Nha Nhi không để ý đến giọng thô to của Trương thẩm tử, mi mắt cong cười rất vui vẻ, "Mượn lời tốt lành của thẩm tử."
"Con đừng nhìn miệng nàng ấy bình thường la lối om sòm, đôi khi vẫn rất linh nghiệm đấy." Tiền Mộc Mộc bốc một nắm hạt dưa, vừa cắn vừa nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Gì cơ? Có ý gì? Miệng này của ta làm gì mà la lối om sòm?" Trương thẩm tử thò người qua, cũng không bốc hạt dưa trong đĩa, ngược lại giật đồ ăn từ tay Tiền Mộc Mộc.
"Miệng này của ngươi chính là la lối om sòm từ sáng đến tối, lúc kinh lúc động làm ta giật nảy mình... làm cái gì? Ai dô, trong đĩa có nhiều." Tiền Mộc Mộc nửa đẩy nửa la, chiều theo đưa hết hạt dưa trong tay cho nàng ấy.
"Mộc Mộc tỷ, của ta đâu?" Phạm Ngọc An cũng hùa theo.
"Nương, con cũng muốn." Lý Nha Nhi mở miệng đòi.
Tiền Mộc Mộc khóc không được cười cũng không xong, cầm đĩa chia cho mỗi người một nắm, "Ăn ăn ăn, đều ăn."
"Để ta nói ấy à." Miệng Trương thẩm tử phun ra vỏ hạt dưa, bắt đầu nói chuyện phiếm, "Mộc Mộc ngươi đừng trốn tránh nữa, Linh Nhất rất tốt, trông khôi ngô nhìn cũng có vẻ rất có tiền, hơn nữa còn rất chân thành với ngươi, ngươi không thấy hắn ngày ngày chạy về phía cuối thôn này sao, cần mẫn biết bao."
"Lời này ngươi nói ở chỗ ta là được rồi, đừng truyền ra ngoài đấy." Tiền Mộc Mộc không để ý nói, lại mang theo ý cảnh cáo.
"Ngươi yên tâm đi, miệng ta kín lắm. Huống chi chuyện của ngươi, ta sao có thể đi khắp nơi tuyên truyền được?" Miệng Trương thẩm tử nói lời đảm bảo, vẫn không quên cắn hạt dưa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phạm Ngọc An cắn cắn cánh môi, hơi mang theo co quắp nhìn Tiền Mộc Mộc, "Mộc Mộc tỷ, ta có thể nói suy nghĩ của ta không?"
Tiền Mộc Mộc nhướng mày.
"Ngươi còn đúng thật là nhập gia tùy tục, đến chỗ này rồi cũng bắt đầu hóng chuyện."
Phạm Ngọc An cong môi mỉm cười.
"Thật sự không có việc để làm, nên phân ra chút tâm tư để ý mấy chuyện thú vị nhiều hơn."
"Liên quan Linh Nhất, mấy hôm trước ta nhìn thấy mấy tiểu cô nương trong thôn, vây quanh rồi liếc mắt đưa tình với hắn, ta còn nhìn thấy một vài nữ nhân xuất giá cũng lộ ra ánh mắt mang tâm tư khác thường với Linh Nhất."
"Ngươi xem ngươi xem!" Trương thẩm tử lập tức nói, "Nam nhân khôi ngô vạm vỡ như Linh Nhất, là một miếng mồi thơm trong thôn chúng ta, ngươi phải nhân lúc người ta còn có ý với ngươi, nhanh chóng tóm lấy."
Trong mắt Tiền Mộc Mộc không gợn sóng, không hề quan tâm.
"Hắn xuất sắc là chuyện của hắn, có liên quan gì đến ta? Ta vẫn luôn coi hắn như nghĩa phụ của Tiểu Tề, đều là người một nhà, ta không muốn làm đảo loạn quan hệ."
Mặt Trương thẩm tử đầy nghi ngờ.
"Ngươi thật sự không có ý đó?"
"Thật sự không có." Ánh mắt Tiền Mộc Mộc trong veo, trả lời cũng rất dứt khoát, "Linh Nhất là người tốt, chỉ là ta coi hắn như người nhà."
"Ai dô..." Trương thẩm tử có hơi thổn thức.
Nàng ấy tận tình khuyên bảo nói: "Nhìn mấy hài tử đều được gửi đi, ngươi cũng nên nghĩ cho nửa đời sau của mình rồi, không thể nào thật sự thủ tiết cả đời vì Hứa tú tài đi? Ngươi nghĩ xem khi ngươi già rồi lẻ loi một mình, đáng thương biết bao."
"Đáng thương cái gì?" Ánh mắt Tiền Mộc Mộc đầy nghi ngờ, "Tiểu Lăng bọn nó nói sẽ dưỡng lão ta, ta còn đang chờ lúc già được ăn ngon mặc đẹp đây."
Lớp trưởng bối bàn luận chuyện mẹ chồng tái giá, Lý Nha Nhi làm nhi tức không tiện xen vào nhiều, chỉ lặng lẽ nghe.
Khi nghe mẹ chồng nói, khi già muốn ăn ngon mặc đẹp, nàng ấy không kiềm được mà mỉm cười.
Nhưng một giây sau sắc mặt đột nhiên thay đổi, nàng ấy cau mày, hai tay bưng bụng, kinh ngạc lại có hơi không chắc chắn nói: "Nương, con con con hình như sắp sinh rồi..."
Tiền Mộc Mộc giật mình!
"Nhanh! Nhanh vào phòng."
Nàng đỡ cánh tay Lý Nha Nhi, Trương thẩm tử cũng đến bên cạnh giúp đỡ, dìu Lý Nha Nhi vào trong phòng, đặt lên giường.