"Ta đi gọi Hứa bà đỡ đến!" Trương thẩm tử nói xong liền chạy ra ngoài.
Tiền Mộc Mộc vừa điều chỉnh tư thế cho Lý Nha Nhi, để nàng ấy thoải mái hơn một chút, vừa hắng giọng gọi về phía ngoài cửa sổ: "An An, gọi Tiểu Thạch Đầu về!"
"Được!" Phạm Ngọc An ở trong viện trả lời, rồi chạy ra ngoài cánh đồng bên cạnh cổng viện, gọi to Hứa Gia Thạch.
Hứa Gia Thạch đang chơi vui vẻ với Thặng Phạn và Tiểu Quế Tử bọn họ trong cánh đồng, nghe thấy tiếng gọi cấp bách của Phạm Ngọc An, lập tức biết nhà có chuyện xảy ra gì đó, thằng bé vội vã không ngừng nghĩ mà chạy về nhà.
Chạy đến trong nhà, thằng bé thở hơi trước không tiếp hơi sau, hai tay chống vào đầu gối nói: "Nương, nương, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Nhanh đi nhóm lửa đun nước trong nồi, nhất định phải đun nhiều một chút." Tiền Mộc Mộc nói.
"Được, con đi ngay." Hứa Gia Thạch quay người vào phòng bếp. Thặng Phạn và Tiểu Quế Tử bọn họ cũng đi theo, giúp đỡ mang củi nhóm lửa.
Nhất thời còn chưa đến lúc thật sự sinh, sau khi cơn đau của Lý Nha Nhi qua đi, Tiền Mộc Mộc khẽ nhẹ nhõm một chút, hỏi: "Nha Nhi, con có thể ăn được đồ không?"
Vừa qua cơn đau, Lý Nha Nhi cảm thấy cả người không thoải mái, thật sự không muốn ăn gì, nhưng lại nghĩ đến sinh hài tử sẽ tiêu tốn rất nhiều thể lực, nàng miễn cưỡng gật gật đầu.
"Nương, người mang tới đi, con ăn."
Tiền Mộc Mộc nghe vậy, ngay lập tức đi vào phòng lấy một ít kẹo năng lượng đến, nhét hai viên vào trong miệng Lý Nha Nhi.
"Con ngậm là được, không cần nhai."
Lý Nha Nhi yếu ớt đến cùng cực, chỉ hơi gật đầu, mắt nhắm lại, để thả lỏng cơ thể mình.
Nhưng chưa được một lúc, sắc mặt nàng ấy dần dần co rúm lại, miệng phát ra tiếng rên rỉ, đau đến mức không thể chịu đựng được.
Tiền Mộc Mộc ngồi bên cạnh, chỉ có thể liên tục an ủi.
Hứa bà đỡ đến rất nhanh, kiểm tra cửa mình của Lý Nha Nhi, nói với Tiền Mộc Mộc: "Vẫn còn sớm, ngươi cứ ở đây trông nom trước, ta đi xem đun nước xong chưa."
"Ngươi đi đi." Miệng Tiền Mộc Mộc trả lời, ánh mắt lại một lát vẫn không rời Lý Nha Nhi.
Hứa bà đỡ đi quanh phòng bếp một vòng, lại quay lại xem, kéo vải cùng y phục nhỏ đều chuẩn bị rất đầy đủ, có thể thấy Hứa gia coi trọng tiểu hài nhi sắp ra đời đến mức nào.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc không chớp mắt kia của Tiền Mộc Mộc, Hứa bà đỡ ở bên cạnh an ủi: "Đừng quá căng thẳng như vậy, vẫn chưa đến lúc đã hoảng hốt thế này, vậy đến lúc thật sự sinh con ngươi còn chẳng phải sẽ ngất đi sao?"
Tiền Mộc Mộc hơi dừng lại.
Cũng nhận ra chính mình hơi quá căng thẳng, nếu nàng căng thẳng, nói không chừng Nha Nhi cũng sẽ hoảng loạn theo.
Nàng hắng hắng giọng, bình tĩnh nói: "Này không phải là lần đầu tiên làm nãi nãi, không có kinh nghiệm sao."
Hứa bà đỡ bị chọc cho cười to, không nhịn được mà trêu chọc: "Ngươi căng thẳng thế này, không biết còn tưởng là ngươi sinh."
Bà ấy chỉnh lại sắc mặt, lại nói: "Vị trí thái của Tiểu Hứa Lý thị rất đúng, lát nữa sinh con chắc sẽ rất thuận lợi, chỉ là hiện tại vẫn chưa mở ra hoàn toàn, phải hơi đợi một chút mà thôi."
Tiền Mộc Mộc nghe vậy cười một tiếng.
"Ừm, ta biết."
Cũng xem như là chuyện duy nhất nàng yên tâm.
"A!" Lý Nha Nhi đau đến mức không nhịn được mà thét thảm, gương mặt mày dữ tợn, trên trán nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, nàng ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ chồng mình, "Nương, đau quá, thật sự rất đau..."
"Thở sâu rồi dùng sức thở sâu, đừng sợ, ta ở chỗ này, Nha Nhi đừng sợ, chúng ta không sợ, đợi con sinh xong muốn ăn gì ta đều nấu cho con, xương sườn, gà xào ớt gì đó..." Tiền Mộc Mộc nắm tay lại, không ngừng an ủi.
Cơn đau tái diễn liên tục, cuối cùng cửa mình cũng mở ra.
Hứa bà đỡ ở bên cạnh dạy Lý Nha Nhi nên dùng sức như thế nào, còn Tiền Mộc Mộc thì nắm tay của Lý Nha Nhi, muốn thông qua cách này cho nàng ấy một chút sức mạnh.
Thời gian trôi qua, đến khi tiếng khóc đầu tiên vang lên, trời bên ngoài đã tối hẳn.
Là một tiểu khuê nữ, khóc to vang dội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mập mạp đáng yêu, rất được lòng người.
Hứa bà đỡ cắt dây rốn của tiểu hài nhi, thu dọn đơn giản một chút rồi dùng chăn nhỏ bọc lại đặt sang một bên, sau đó tiếp tục giục Lý Nha Nhi dùng sức.
Sinh một đứa ra, Lý Nha Nhi đã dùng gần hết sức lực.
Khi nghe Hứa bà đỡ nói trong bụng còn đứa thứ hai, mắt nàng trợn lên cảm giác bất lực lan từ lòng bàn chân lên tận đỉnh đầu, mệt đến mức hốc mắt cũng rơm rớm nước mắt, xót xa đến cùng cực.
Tiền Mộc Mộc mím môi, cầm khăn tay lau nước mắt cho nàng ấy, nghẹn ngào an ủi: "Sắp rồi sắp rồi, Nha Nhi, ta ở đây ta vẫn luôn bên cạnh con, đừng sợ nhé chúng ta sinh xong muốn làm gì thì làm cái nấy, muốn ăn gì thì ăn cái nấy."
Lý Nha Nhi nhìn mẹ chồng mình qua làn nước mắt, khàn giọng nói: "Nương, người có thể làm chân giò hun khói cho con được không? Con muốn ăn rồi."
"Ăn! Muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu!" Tiền Mộc Mộc lập tức nói.
Lý Nha Nhi cười tươi.
"Vậy nhi tức vì bữa chân giò này, cũng phải cố gắng thật nhiều mới được."
Nàng ấy cắn răng, thần dùng sức.
Thai nhi đầu tiên còn xem như thuận lợi, theo lý thuyết mà nói đứa thứ hai cũng nên thuận lợi mới đúng, nhưng nửa canh giờ đã trôi qua mà thai nhi thứ hai vẫn chưa ra đời, m.á.u phía dưới lại càng ngày càng nhiều.
Mày Tiền Mộc Mộc càng cau chặt lại.
Thời gian dài như vậy còn chưa sinh ra, chỉ số nguy hiểm sẽ cực kỳ cao.
Quả nhiên không sai, khi Lý Nha Nhi thở hổn hển yếu ớt, Hứa bà đỡ kéo nàng ra cửa phòng, giục nhỏ: "Ngươi mau nghĩ cách đi, một chân của tiểu hài nhi đã ra trước rồi, nửa còn lại bị kẹt trong đó, căn bản không thể kéo ra được, nếu tiếp tục kéo dài thì e là thai nhi sẽ..."
Hứa bà đỡ rất kiêng dè, không nói ra những từ không may.
Nhưng Tiền Mộc Mộc lại nghe hiểu rất rõ.
Nàng cau mày, suy nghĩ một lát, nói: "Lát nữa ta sẽ xoa bụng của Nha Nhi theo chiều thuận, ngươi từ từ đẩy chân thai nhi vào trong, nhớ, phải từ từ, tuyệt đối không được đẩy đột ngột."
Hứa bà đỡ nuốt nước bọt.
"Ừm, ta đều nghe ngươi."
Tiền Mộc Mộc lật chăn lên, quan sát cái bàn chân nhỏ lộ ra ngoài, trong lòng đã có tính toán.
Nàng xắn tay áo lên, mở hộp kem dưỡng tay trên tủ đầu giường lấy nhiều một chút lên tay, xoa xoa rồi đặt lên bụng Lý Nha Nhi, từ từ xoa theo chiều kim đồng hồ động tác nhẹ nhàng mà chậm rãi.
Thai nhi trong bụng từ từ di chuyển lên trên.
Tiền Mộc Mộc nắm chắc lực đạo trên tay, miệng quả quyết nói: "Ngay bây giờ, từ từ."
Vân Mộng Hạ Vũ
Hứa bà đỡ nhẹ nhàng đẩy vào trong, thậm chí hơi thở cũng trở nên nhẹ hơn.
Bàn chân nhỏ lộ ra ngoài, dưới sự phối hợp của bốn bàn tay dần dần co về, tình hình đang chuyển biến tốt. nhưng sắc mặt Tiền Mộc Mộc lại càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Sau khi điều chỉnh vị trí thai nhi xong, Tiền Mộc Mộc đi đến đầu giường, nắm tay Lý Nha Nhi, dịu dàng nói: "Nha Nhi, chúng ta lại dùng sức thêm lần nữa, sắp xong rồi."
Lý Nha Nhi mệt đến mức mắt mờ đi, hơi thở yếu ớt.
"Nương, vẫn chưa kết thúc sao?"
Tiền Mộc Mộc kéo khoé miệng, cười gượng nói: "Sắp rồi sắp rồi, lập tức kết thúc rồi, cố gắng thêm lần nữa được không?"
Lý Nha Nhi mở mắt ra một chút, điều chỉnh hơi thở, từ từ dùng sức.
Lần này, gần như không tốn quá nhiều sức lực đã sinh ra.
Chỉ là, không có tiếng khóc.
Lồng n.g.ự.c cũng không có chút chuyển động nào.