Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 311



Tiền Mộc Mộc lúc này mới chú ý đến, vội vàng bỏ tay xuống.

Hứa Gia Thạch khoa trương thở mạnh một hơi.

"Nương, người muốn bịt c.h.ế.t con sao."

Vỗ vào đầu Hứa Gia Thạch một cái, Tiền Mộc Mộc nói: "Ai bảo con không biết giữ mồm miệng, nhớ những gì ta nói với con, miệng phải kín một chút."

"Con biết rồi." Hứa Gia Thạch ôm đầu xoa xoa, mắt xoay chuyển, cũng không hỏi nhiều nữa, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ.

Nương trước giờ chưa bao giờ nói chuyện với thằng bé như này, lại còn xảy ra sau khi đại tẩu sinh xong…

Thằng bé nhớ trước đây nương vẫn luôn nói, thai đại tẩu mang thai đôi, nhưng sau khi đại tẩu sinh xong, lại chỉ có một tiểu chất nữ, một đứa còn lại thì biến mất không thấy bóng dáng.

Nương, gia gia nãi nãi và Hứa bà đỡ, ban đêm không đi xem ctiểu chất nữ, cũng không đi xem đại tẩu, mà lại đến hậu viện... Xem ra chuyện này không đơn giản.

Chắc chắn hậu viện chôn thứ gì đó.

Về phần chôn cái gì.

Vậy ước chừng…

Nghĩ đến chỗ này, Hứa Gia Thạch không hiểu sao cảm thấy hơi rợn người, thân hình run lên.

Trực giác nói với thằng bé, chuyện này tuyệt đối không thể tiếp tục suy nghĩ nữa, cũng không thể nói cho bất cứ ai, đặc biệt là đại tẩu.

Nếu đại tẩu biết chuyện này, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Nhìn đôi mắt tròn vo của kia của thằng bé, xoay chuyển xoay chuyển không ngừng, không cần tốn tâm tư nghĩ, cũng biết chắc chắn đang suy nghĩ gì đó, Tiền Mộc Mộc l.i.ế.m cánh môi, nói:

"Tiểu Thạch Đầu, lại qua mấy ngày nữa đại ca con sẽ về, mấy ngày nay Linh Nhất đang chuẩn bị khởi hành, bên này con cũng chuẩn bị tốt, đừng để đến lúc đó luống cuống tay chân, chẳng chuẩn bị gì cả."

"Hành trình của hai người các con hơi trùng nhau, nếu gặp được đại ca con thì con chỉ cần chào hỏi là được, đừng nói linh tinh. Nếu không gặp được, ta sẽ nói với đại ca con."

Nói đến chuyện phải đi này, tâm trạng của Hứa Gia Thạch bỗng chốc hơi chùng xuống, bĩu môi, hơi không tình nguyện nói:

"Chuyện này quyết định xong, đồ vật con đều đã thu dọn xong rồi, để ngay cạnh gối con, khi đi thì trực tiếp cầm theo là được."

Hai tay Tiền Mộc Mộc bóp cái vò vò múp míp kia, dùng sức vò.

"Ta bảo con đi cũng có lý của ta, nghe lời nương, sau khi đến đó nghiêm túc học trù nghệ. Lúc mới đến thì tay chân nhanh nhẹn một chút, xử lý quan hệ xã hội tốt thì con mới có thể đi được đường dài."

"Biết rồi biết rồi, con biết rồi." Hứa Gia Thạch trả lời hơi qua loa, tâm trạng đều thể hiện hết trên mặt.

Tiền Mộc Mộc có hơi buồn cười, dùng sức xoa má Hứa Gia Thạch, cũng không thèm quan tâm thằng bé làm mình làm mẩy nữa.

"Thuốc hạ sốt của Tiểu Tề uống hết rồi, con ở nhà trông nhà cho tốt, ta đến nhà Tam thúc con lấy ít thuốc." Tiền Mộc Mộc nói xong, quay người đầu ra khỏi sân.

Trời tháng sáu, nắng chói chang.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khoảng thời gian gần đây, thời tiết hơi ổn định hơn một chút, mấy ngày này đều là trời nắng to, tình hình mùa màng trong ruộng cũng rất tốt, đưa mắt nhìn xa một màu xanh tươi.

Trong đồng, rất nhiều bóng người đang bận rộn.

Tiền Mộc Mộc đi dọc theo con đường nhỏ một đoạn, sau đó lại đi dọc theo bờ ruộng vào trong thôn, đến thẳng nhà Hứa Tú Dương.

Vừa vào đã đụng phải Hứa Cúc Hoa.

Khóe mắt nàng giật giật, không nói một lời đi vòng qua bên cạnh.

Hai tay Hứa Cúc Hoa lại vòng trước ngực, cố tình nói to: "Ôi! Đây không phải Hứa thẩm tử cuối thôn sao, sao tự nhiên mắt lại có vấn đề, không nhìn thấy người khác nữa sao."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hôm nay chưa gặp chuyện gì bực mình, tâm trạng của Tiền Mộc Mộc còn tạm được, không muốn tranh cãi với loại người như thế này, coi như không nghe thấy gì cả tiếp tục đi vào trong.

Hứa Cúc Hoa lại như cỏ đuôi chó dính lên là không vứt đi được, đi theo phía sau, miệng chế giễu: "Nghe nói nhi tức phụ của người nào đó sinh một khuê nữ, ôi chao ôi chao! Khi mang thai thì che chở như bảo bối, kết quả cuối cùng lại chỉ sinh ra đồ tốn tiền chẳng có tác dụng gì cả, đúng là báo ứng."

Lời vừa dứt, một cái tát vù vù bay qua!

Phẩy phẩy cái tay hơi tê dại, Tiền Mộc Mộc cong khoé môi, cười khinh thường nói: "Ngươi đang nói chuyện với ai vậy? Hửm?"

Hứa Cúc Hoa che má bị tát sưng lên, tức giận nghiến răng nói:

"Chính là báo ứng, đây chính là báo ứng, của việc ngươi khổ sở tính toán, thông đồng với trưởng thôn và Lý Chính nhét ta cho Hứa A Xuân! Ngươi sẽ không biết được, sống chung dưới m.á.u hiên với một người ghê tởm đến cực điểm, là một chuyện ngột ngạt đến mức nào."

"Ta hận ngươi, ta cũng hận trưởng thôn và Lý Chính, đặc biệt là Lý Chính, lúc đầu ông ấy lấy chuyện đuổi ta ra khỏi thôn để uy h.i.ế.p ta, ta sẽ nhớ cả đời, sớm muộn có một ngày ta sẽ nhìn thấy tất cả các ngươi đều chịu báo ứng!"

Sắc mặt Tiền Mộc Mộc bình thản, trong mắt không chút gợn sóng.

"Thanh thiên bạch nhật lệ khí đã nặng thế này, chẳng trách đáy mắt thâm quầng, đêm ra mồ hôi trộm, gan hỏa quá vượng, cơ thể không có bệnh mới là lạ."

"Ta có bệnh gì, liên quan gì đến ngươi?" Hứa Cúc Hoa lạnh lùng liếc Tiền Mộc Mộc một cái, bước nhanh đến chỗ Toàn Bách Xuyên, "Bắt mạch cho ta."

Nhìn sư phụ nhà mình một cái, Toàn Bách Xuyên chỉ chỉ cái ghế trước mặt, "Ngươi ngồi xuống, đưa tay ra."

Hứa Cúc Hoa tựa như nhị ngũ bát vạn[1], đặt m.ô.n.g ngồi xuống, đặt tay lên bắt mạch, "Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng bởi vì ta có ân oán gút mắc với Tiền Mộc Mộc, mà kê đơn linh tinh cho ta, nghiêm túc một chút nghe thấy chưa?"

[1] ý tỏ vỏ hung hăng vênh váo

Toàn Bách Xuyên nghe xong lông cau mày lại, mang theo một tia không vui nói: "Ta vẫn còn có y đức."

"Hừ! Thế thì tốt nhất." Hứa Cúc Hoa nói.

Toàn Bách Xuyên cạn lời nghẹn họng, cầu cứu nhìn về phía sư phụ nhà mình.

Tiền Mộc Mộc dang tay ra nhún nhún, không có ý định giúp đỡ, quay đầu vòng vào trong quầy thuốc, bốc thuốc.

Tổng cộng bốc hai thang thuốc, Tiền Mộc Mộc cầm theo vào chào hỏi Hứa Tú Dương một câu, rồi lại về nhà.



Cuộc sống như vậy, lại trôi qua mấy ngày.

Sáng sớm hôm nay, mặt trời còn chưa mọc.

Tiền Mộc Mộc đã dậy từ sớm, còn chưa kịp chải chuốt cho chính mình, đã vào phòng Lý Nha Nhi trước, bế tiểu hài nhi ra gian chính, thay tã sạch, sau đó đặt vào nôi, để tiểu hài nhi tự chơi.

Sau đó mới vào trong phòng bếp nhóm lửa đun nước nóng, vừa rửa mặt, vừa suy nghĩ xem bữa sáng nên nấu món gì.

Đang suy nghĩ nhập thần, ba hài tử cũng thức dậy, ngoan ngoãn rửa mặt, bắt đầu giúp làm việc nhà.

Chỗ cửa viện, đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

Tiền Mộc Mộc đang bận nấu bữa sáng trong phòng bếp, nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng nghiêng đầu, nhìn về phía cửa.

"Ai vậy? Sáng sớm như thế này."

"Không biết, con đi xem thử." Hứa Gia Thạch nói rồi ném bó củi trong tay xuống, đứng từ chỗ lò bếp dậy, chạy ra cửa viện gỡ then cửa ra.

Đập vào mắt chính là, một khuôn mặt đã lâu không gặp.

Khoảnh khắc nhìn rõ người đến, cả hai mắt Hứa Gia Thạch đều sáng lên, trong mắt lập tức dâng lên niềm vui không kể hết, quay đầu hét lớn: "Nương! Đại ca về rồi!"

"Gì cơ?!" Tiền Mộc Mộc nghe vậy sửng sốt, vội vàng ném cái xẻng sắt xuống chạy ra ngoài, nhìn thấy thật sự là Hứa Gia Liên, nàng vui đến mức không gì sánh được.