Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 312



Hứa Gia Liên sải bước lớn đi tới, quỳ xuống trước mặt Tiền Mộc Mộc, giọng khàn khàn nói: "Nương, nhi tử bất hiếu, rời nhà lâu như vậy mới trở về một chuyến, người ở nhà lao lực chắc chắn rất vất vả, đều là lỗi của nhi tử."

"Nói những lời ngốc nghếch gì vậy?" Trong mắt Tiền Mộc Mộc hàm chứa dịu dàng, vuốt ve đầu của Hứa Gia Liên, "Một mình con ở bên ngoài không dễ dàng gì, chắc chắn đã phải chịu nhiều khổ sở, mau đứng dậy đi, quỳ làm cái gì."

Nói xong, nàng kéo Hứa Gia Liên đứng dậy.

Hứa Gia Liên lau đi giọt lệ trong mắt, lấy một túi tiền từ trong vạt áo trước n.g.ự.c ra, nhét vào tay nương thân nhà mình, "Nương, đây là tiền nhi tử kiếm được trong thời gian này, đều đưa cho người."

Tiền Mộc Mộc ngay lập tức từ chối.

"Đây là tiền con ở bên ngoài kiếm được, con về nhà rồi tất nhiên phải đưa cho tức phụ nhi của con, đưa cho ta làm cái gì? Ta không cần."

"Người là chủ của một nhà, tiền kiếm được tất nhiên phải đưa cho người."

Thái độ của Hứa Gia Liên rất kiên quyết, "Cho dù đưa cho Nha Nhi, nàng ấy cũng không dám nhận."

"Con nói những lời này..."

Tiền Mộc Mộc không biết phải tiếp lời như thế nào, trực tiếp chuyển chủ đề, "Nha Nhi đang ở trong phòng, con đi xem đi."

Hứa Gia Liên lắc lắc đầu.

"Không vội, hài tử ở chỗ nào? Con xem hài tử."

Ánh sáng trong mắt Tiền Mộc Mộc hơi ngưng lại một chút, giơ tay chỉ vào gian chính, "Tối qua hài tử khóc dữ dội, Nha Nhi chăm sóc cả đêm, đã mệt đến nỗi ngủ thiếp đi, ta bế hài tử để vào nôi trong gian chính."

Hứa Gia Liên nghe được Lý Nha Nhi thức cả đêm chăm sóc hài tử đến nỗi mệt ngủ thiếp đi, cũng không có cảm xúc gì quá lớn, ngược lại hắn còn mở miệng hỏi: "Sinh nam hài hay nữ hài?"

Nghe được Hứa Gia Liên chủ động hỏi, Tiền Mộc Mộc đè xuống sự khác thường ngày càng dị thường mãnh liệt trong lòng, so sánh với đó, niềm vui gặp lại cũng bị phai nhạt đi rất nhiều.

"Nữ hài."

Hứa Gia Liên lại hỏi: "Chỉ có một hài tử?"

Tiền Mộc Mộc gật đầu.

"Đúng, chỉ có một đứa."

Hứa Gia Liên ý vị thâm trường mà “a” một tiếng.

Tiền Mộc Mộc không thể nhịn được nữa, cau chặt mày lại.

"Con nói rõ ra đi, biểu cảm đó của con là có ý gì?"

Hứa Gia Liên hơi sửng sốt.

"Nương, con làm sao?"

Tiền Mộc Mộc liếc trắng mắt một cái, không vui nói:

"Còn hỏi ta con làm sao, con vừa mới a một tiếng, con đang nghĩ cái gì trong đầu nói ra cho ta nghe."

Hứa Gia Liên mím môi lại, trên mặt nở nụ cười không chút kẽ hở, đánh trống lẳng nói: "Trước đây con thấy trong thư nói, Lý thị mang thai hai đứa, con mới ngạc nhiên một chút mà thôi, không có ý gì khác. Nương, người đừng giận."

Lông mày của Tiền Mộc Mộc càng cau chặt lại.

Đầu lưỡi nàng đẩy vào má trong, cười lạnh một tiếng.

"Hứa Gia Liên, ra ngoài lâu như vậy trở về nhà, cũng học được cách chơi trò vòng vo với ta rồi, tiến bộ bản lĩnh, không tệ."

Hứa Gia Liên đột nhiên cảm thấy có hơi hoảng loạn, hắn lắc đầu, xua tay nói: "Không phải như vậy, nương! Con chỉ không muốn làm nương tức giận, con không vòng vo với nương, con thật sự rất ngạc nhiên."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiền Mộc Mộc cũng không muốn cứ bám lấy chuyện này không buông, hai tay chống eo, hỏi vấn đề khác.

"Vậy được, con nói đi, khi nghe nói là nữ hài, trong đầu con đang nghĩ cái gì?"

"Còn nghĩ gì nữa, thất vọng thôi."

Hứa Gia Liên gần như không cần suy nghĩ, cũng không dám giấu diếm nữa, vừa mới về đã làm nương thân nhà mình tức giận, nếu lại giống như lúc nãy, nói không chừng nương sẽ đuổi hắn ra ngoài.

"Con là trưởng nam trong nhà, tất nhiên hy vọng hài tử đầu lòng là nam hài, như vậy hương hỏa của nhà chúng ta cũng xem như được nối tiếp, nghe nói là nha đầu, thất vọng cũng là chuyện bình thường phải không?"

Tiền Mộc Mộc nheo mắt lại.

"Chỉ có vậy mà thôi?"

Hứa Gia Liên bỗng xoa xoa bụng mình, mặt khổ sở nói: "Nương, hai ngày nay con liên tục đi đường, đều chưa ăn một bữa ngon nào, trong nhà có gì ăn không? Cho con lót bụng trước một chút, thật sự quá đói."

Trong nháy mắt, ánh mắt của Tiền Mộc Mộc bỗng trở nên phức tạp, đè xuống cảm xúc đó, nàng vừa đi về phía phòng bếp, vừa nói: "Trong nồi đang nấu cháo, chờ một lát nữa là xong ngay."

"Vâng! Vậy con nhân thời gian này, đi lên núi chặt một bó củi mang về." Hứa Gia Liên nói xong, quay đầu vào trong phòng của mình, thay bộ y phục đầy mảnh vá ở nhà lúc trước.

Đợi đến khi Tiền Mộc Mộc đi ra khỏi phòng bếp, Hứa Gia Liên cũng đã cầm d.a.o chặt củi, vội vã ra ngoài cùng Hứa Gia Thạch.

Tiền Mộc Mộc đứng trước cửa phòng bếp, mày chau mặt ủ suy nghĩ một lúc, có hơi bất lực mà thở dài.

"Tiểu tử này, trước đây đã cứng đầu, sau khi ra ngoài một chuyến không chỉ cứng đầu, mà còn chơi trò tâm kế với nương, aiz..."

"Buồn cái gì đây?"

Tay Trương thẩm tử cầm một nắm rau cải, đi từ chỗ cửa viện đến, "Ở bên ngoài đã nghe thấy tiếng thở dài than ngắn của ngươi, vừa rồi ta nhìn thấy người kia, là đại nhi tử nhà ngươi phải không? Về rồi à, động tác rất nhanh."

"Cũng không xem như nhanh lắm, cũng đã mấy ngày rồi." Tiền Mộc Mộc tuỳ ý trả lời.

Trầm ngâm một lúc, nàng kéo canh tay Trương thẩm tử vào trong phòng bếp, kể hết những điều dị thường vừa phát hiện ra.

Trương thẩm tử nghe xong, bĩu môi nói: "Ước chừng đủ loại tươi mới ở bên ngoài, đã câu đi tâm trí của đại nhi tử nhà ngươi rồi."

Nàng ấy nhìn về phía cửa phòng bếp, ghé vào tai Tiền Mộc Mộc nói nhỏ: "Ta nói với ngươi, đại nhi tử ngươi chắc chắn còn giấu chuyện trong lòng, khi nào ngươi dành chút tâm tư thăm dò, ta đoán, chắn chắn có liên quan đến nữ nhân."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Chậc!" Tiền Mộc Mộc cảm thấy hơi bực bội.

"Vốn dĩ trong nhà thêm một hài tử, tâm tình ta còn rất tốt, ngươi nói này xem như là chuyện gì? Đại Liên cứng đầu kia, cả ngày đến tối chỉ biết gây chuyện cho ta."

Trương thẩm tử mặt mày hớn hở cười nói: "Bây giờ ngươi hẳn phải hối hận rồi đi, nam nhân ấy mà ra ngoài nhìn thấy nhiều thứ diễm tình, nào còn nhớ đến đoá hoa bình dị ở nhà, mấy hài tử nhà ngươi đều gửi ra ngoài, sau này ngươi còn lo nhiều."

Ngón tay Tiền Mộc Mộc ấn vào huyệt thái dương, đau đầu không thôi.

"Bỗng nhiên cảm thấy lời ngươi nói rất đúng, ta thật sự cảm thấy, quá tạo nghiệp mà..."

Nói như vậy, nội tâm nàng rơi lệ đầm đìa.

Mấy hài tử trong nhà, đứa nào cũng không bớt chuyện.

Việc trước kia của lão đại và Nha Nhi, đã để lại một vết sẹo không nhỏ trong lòng nó, mặc dù sau đó vô duyên vô cớ giải quyết được, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy đây sẽ là một mối họa tiềm ẩn rất lớn.

Tiểu khuê nữ lần này, sợ là sẽ trở thành một ngòi nổ.

Lão nhị được gửi đến Kinh Thành, sau này ước chừng sẽ xảy ra nhiều chuyện hơn nữa, cũng không biết cụ thể sẽ trưởng thành thành dáng vẻ gì. Bây giờ còn chưa đi, đã giận dỗi nàng…

Lão tam gửi đi rồi, nhưng tâm tư của thằng bé kia luôn rất trầm, rời khỏi người nàng, cũng không biết liệu có quên những lời nàng từng nói kia hay không, nếu trưởng thành thành mầm cong, vậy tất cả tâm huyết của nàng chẳng phải sẽ đổ sông đổ biển sao…

Lão tứ đang học ở học đường trong trên trấn, bây giờ cũng chưa gây ra chuyện gì cho nàng, nhưng lòng ghen tị của hài tử kia quá mạnh, mồm miệng cũng rất lanh lợi, luôn muốn nàng chỉ quan tâm đến mình nó.