Hứa Gia Liên che má, hung hăng liếc nhìn Lý Nha Nhi.
"Nương của ta, vì ngươi mà tát ta một cái, bây giờ ngươi hài lòng rồi chứ!"
Hai tay Lý Nha Nhi che mặt, sụp đổ khóc lớn.
Tiền Mộc Mộc vừa đá vừa đẩy, đuổi Hứa Gia Liên ra ngoài.
Đi đến đầu giường, nhìn thấy Nha Nhi khóc rất đau lòng, nàng lại không biết nên nói gì.
Nàng lại làm hỏng chuyện rồi.
Vốn dĩ muốn giấu chuyện này cả đời, kết quả còn chưa đầy một tháng, đã bị người biết…
Thở dài một tiếng, nàng lặng lẽ rời khỏi phòng.
Nhìn quanh một vòng, Hứa Gia Liên đã biến mất không thấy bóng dáng.
Trong gian chính vang lên tiếng khóc, nàng vội vàng đi vào, thay tã lại cho tiểu bảo báo uống sữa.
Tiểu bảo bảo ăn no xong cánh môi mấp máy một chút, nghiêng đầu định ngủ, khóe miệng lại trào sữa ra, miệng mếu máo muốn khóc.
Tiền Mộc Mộc vội vàng bế tiểu bảo bảo lên, để tiểu bảo bảo nằm sấp trên vai mình nhẹ nhàng vỗ vào lưng, xoa dịu cơn nấc sữa.
Hứa Gia Tề đỡ khung cửa bước ra, mắt đầy hoang mang thất thố.
"Nương..."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Sao con lại ra ngoài? Mau vào trong phòng, bệnh phong hàn của con còn chưa khỏi." Tiền Mộc Mộc vội vàng thúc giục, "Thân thể con vốn đã yếu, hôm nay thời tiết cũng không tốt, hít phải gió thì bệnh lại nghiêm trọng hơn thì khổ."
Hốc mắt Hứa Gia Tề đỏ hoe, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo lau nước mắt.
"Vừa rồi con nghe thấy đại ca và đại tẩu cãi nhau, là bởi vì con phải không? Tất cả đều là lỗi của con, con không nên nói những lời đó, đều tại con! Đều là tại cái miệng rách này của con!"
Mặt cậu bé đầy vẻ tự trách, bàn tay nhỏ dùng sức tát vào miệng mình, mang theo vài phần ý vị tự hại.
"Tiểu Tề, con đang làm gì vậy?" Tiền Mộc Mộc nắm lấy bàn tay đó, cau chặt mày quát.
Vừa rồi xảy ra loại chuyện như vậy, trong lòng cực kỳ bực bội, nhưng nàng cũng biết lúc này không nên tức giận, Tiểu Tề là một tiểu quỷ đáng yêu lòng dạ rất lương thiện, nhưng cũng là một tiểu hài tử hay sa vào tự trách mình.
Nếu như lúc này không thể kiềm chế được cơn lửa giận trong lòng, chỉ sợ sẽ làm tổn thương trái tim của Tiểu Tề, dẫn đến càng nhiều phiền não hơn, nàng hít một hơi thật sâu, ngữ khi cố gắng dịu dàng hết mức có thể nói:
"Nương không trách con, đại ca đại tẩu con cũng không, con chỉ vô tình nói ra sự thật mà thôi, không sao cả, con không cần tự trách, cũng đừng đánh mình như vậy nữa, đánh vào người con, nương sẽ đau lòng."
Nước mắt của Hứa Gia Tề rơi lả chả, tủi thâm không thôi mà xoa xoa mắt, giọng nói mềm mại mang theo chút khàn khàn:
"Nương không cần an ủi con, con biết đều là lỗi của con, hôm nay đại ca vừa trở về đã bởi vì con, cãi nhau với đại tẩu một trận, đều là do con không quản được cái miệng của mình."
Nhìn cậu bé đang sa vào tự trách, lòng Tiền Mộc Mộc cũng không cảm thấy dễ chịu, nàng xoa mạnh cái đầu nhỏ kia, "Con có muốn nghe lời của nương không?"
"Muốn." Hứa Gia Tề mang theo nước mắt nói.
Tiền Mộc Mộc nói: "Vậy thì đừng nói những lời vừa rồi nữa, vào trong phòng ngoan ngoãn nằm xuống, mau dưỡng tốt thân thể, để ta ít bận tâm hơn một chút, được không?"
Hứa Gia Tề gật đầu như giã tỏi.
"Vâng."
"Vậy chúng ta mau vào phòng thôi." Tiền Mộc Mộc một tay bế tiểu bảo bảo, một tay đẩy lưng của Hứa Gia Tề, đuổi người vào trong phòng.
Hứa Gia Tề ngoan ngoãn cởi giày, ngồi lên giường rồi kéo chăn đắp lên mình, cậu bé chớp chớp mắt, ánh mắt ướt đẫm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiền Mộc Mộc vỗ vỗ chăn, nở một nụ cười.
"Ngoan ngoãn đừng nghĩ nhiều, có nương ở đây, vấn đề gì ta cũng sẽ giải quyết được. Con mau khỏi bệnh đi, sư phó của con còn đang đợi con đấy."
Hứa Gia Tề chôn nửa mặt vào chăn, không nói gì chỉ ngây ngốc gật đầu .
Tiền Mộc Mộc lại giơ tay lên, xoa xoa cái đầu đó.
"Hài tử ngoan con ngủ đi, ta ra ngoài."
Nói xong, nàng quay người ra khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa lại.
Bên ngoài cửa viện, Hứa lão thái thái loạng chà loạng choạng chạy vào, ánh mắt quét trong viện nhìn thấy Tiền Mộc Mộc đang đứng trước cửa gian chính. Bà ấy vội vàng xông tới, ghé sát vào tai thầm thì, mở miệng liền thả một tiếng sấm!
"Đại Liên nó, nó nó nó vừa đến bên nhà cũ, nó nói với lão phu thê chúng ta, nó muốn hưu thê..."
"Thứ gì?! "
Quá chấn kinh, giọng của Tiền Mộc Mộc cũng theo đó mà cao lên.
Mặt nàng không thể tin nổi, "Đầu óc thằng nhóc đó có vấn đề sao?"
Một đường chạy tới, Hứa lão thái thái lau mồ hôi trên trán, nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói:
"Chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Đại Liên bây giờ đang nói chuyện với lão đầu tử, nhìn ý tứ thái độ còn rất kiên quyết."
Tiền Mộc Mộc kéo Hứa lão thái thái vào phòng bếp, kể lại chuyện xảy ra sáng nay.
"Tiểu Tề không cẩn thận nói lỡ lời, Đại Liên đào...ở hậu viện ra, nó nghĩ rằng đứa còn sống là nữ hài, còn đứa c.h.ế.t là trưởng nam của nhà chúng ta, tất cả đều là thủ đoạn mà Nha Nhi nghĩa ra, để thủ trả thù lúc ban đầu nó lạnh nhạt với Nha Nhi."
Hứa lão thái thái nghe xong không tưởng tượng nổi, bà ấy kéo khóe miệng, châm chọc sắc bén:
"Đại Liên ra ngoài làm việc, sao lại còn làm cho đầu óc có bệnh."
"Nó đúng thật coi mình đáng giá lắm, lúc Nha Nhi sinh hài nhi, đau cả một ngày một đêm, nào còn có thời gian nghĩ ra những thứ này, ta thấy nó là thiếu dạy dỗ, xem ta đánh nó một trận ra trò hay không!"
Nói đến đây, Hứa lão thái thái tự làm mình tức giận, bà ấy xắn tay áo lên định xông về tìm Hứa Gia Liên.
Tiền Mộc Mộc giữ lại, vẻ mặt bình tĩnh.
"Bây giờ cả tâm tư của Hứa Gia Liên đều cong rồi, dạy dỗ thế nào cũng vô ích, nắm đ.ấ.m không thể giải quyết được vấn đề. Bất cứ người nào trong chúng ta, chỉ cần nói một câu tốt cho Lý Nha Nhi, hoặc là bênh vực Nha Nhi, nó đều sẽ nghĩ là Nha Nhi đã mua chuộc chúng ta."
Hứa lão thái thái nhắm mắt lại ai dô một tiếng, lo lắng đến nỗi không biết phải làm sao.
"Vậy bây giờ phải làm sao đây? Sao ta cảm thấy chuyện này, giống hệt chuyện xảy ra vào năm ngoái kia, lúc đó tiểu tử này cũng rất cứng đầu. Hình như từ đáy lòng nó chưa bao giờ thật sự chấp nhận Lý Nha Nhi."
Tiền Mộc Mộc trầm ngâm một lát.
Phân tích nói: "Nó còn chưa nói chuyện này với con, thì có nghĩa là cũng sợ con sẽ tức giận, muốn nói chuyện với nhị lão hài người trước, sau đó thông qua miệng của người truyền đạt cho con, để trong lòng con biết trước."
"Thằng chó đó, còn rất biết tính toán."
Hứa lão thái thái không chút che giấu gì mà mắng, "Ra ngoài non nửa năm, học được một ít tà môn ngoại đạo."
Tiền Mộc Mộc gật đầu tỏ vẻ cực kỳ đồng ý.
"Chuyến này ra ngoài, nó quả thật học được rất nhiều thứ, trong việc đối nhân xử thế cũng khôn khéo hơn nhiều, không còn thành thật như trước đây, nhưng tật xấu cứng đầu này vẫn chưa thay đổi."
"Trước khi chuyện này còn chưa nói đến trước mặt con, con sẽ coi như không biết, xem trong hai ngày này tiểu tử kia sẽ gây ra chuyện gì, đến lúc đó thấy chiêu tiếp chiêu." Nàng lại nói.
Hứa lão thái thái "Chậc!" một tiếng, cau mày lại.
"Ta thật sự nghi ngờ có phải mộ tổ tiên nhà ta chôn sai hướng hay không, sao lại cảm thấy hai năm nay không được yên ổn, xảy ra đủ mọi chuyện."