Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 316



"Tức phụ lão tứ cũng điên điên khùng khùng. Cứ cách dăm ba ngày lại chạy đi cướp hài tử của Dương quả phụ ha ha ha..." Hứa lão thái thái nói đến đây, đột nhiên bật cười.

Vỗ vào cánh tay đại nhi tức, bà ấy vui như nở hoa nói: "Ta nói con nghe, đặc biệt buồn cười. Hai ngày trước khi tức phụ lão tứ xông vào trong nhà Dương quả phụ, Dương quả phụ đang cho hài tử b.ú sữa."

"Hài tử bị cướp đi, nàng ta hoảng hốt đến nỗi cúc áo cũng không cài chặt, khi chạy ra tranh giành với tức phụ lão tứ, cổ áo kia bị xé toạc ra, lúc đó rất nhiều người chứng kiến, ôi dô con không biết đâu... trắng toát cả một mảng, rất trắng rất trắng."

Khi Hứa lão thái thái nói đến chỗ kích động, vung tay múa chân ra dấu, Tiền Mộc Mộc nghe được nội dung không cười, mà lại bị dáng vẻ vừa khoa trương vừa hơi đáng yêu của tiểu lão thái thái làm cho bật cười.

Cười quá trớn, Hứa lão thái thái dịu lại ý cười trên mặt, l.i.ế.m môi nói: "Tức phụ lão tứ nhìn có điên điên khùng khùng, thực ra ta cảm thấy nàng ta khôn ngoan không thôi, khoảng thời gian trước đầu óc còn chưa tỉnh táo, sẽ đi cướp nam hài của Lý gia, mấy ngày nay chỉ chạy đi cướp hài tử của Dương quả phụ thôi."

"Chính là vì nàng ta biết, ba lão gia hoả trong thôn, sẽ không cho dã hài tử đến cha là ai cũng không biết vào gia phả."

Tiền Mộc Mộc nhướng mày.

"Lý Hoa không đứng ra nói, hài tử kia là con hắn sao?"

"Nói rồi, sao không nói! " Hứa lão thái thái bĩu môi, vẻ mặt khinh thường nói, "Dương quả phụ nổi tiếng là không có chừng mực ở thôn Lộ Sơn, giống như một cái ngưỡng cửa bị ngàn người người đạp, trước đây nàng ấy còn có quan hệ mập mờ không rõ với một số nam nhân ở ngoài thôn, cho dù Lý Hoa nói đến nát cả miệng, ba lão tổ tông cũng không thể cho nam hài đó vào gia phả của họ."

"Nếu đã như vậy, vậy Mã A Muội có cướp được hài tử, mấy lão tổ tông cũng sẽ không thành toàn nàng ta." Tiền Mộc Mộc nói.

"Này con sai rồi, họ Hứa này của chúng ta là họ lâu đời ở thôn Lộ Sơn. Lão tứ và tức phụ nó đều không còn trẻ nữa, đến giờ vẫn chưa có con nối dõi, nếu Dương quả phụ thật sự buông lỏng chuyện này, bên phía lão tổ tông sẽ nghĩ nể tình cả nhà lão tứ là bổn gia của chúng ta lại chưa có con nối dõi, sẽ thỏa hiệp chuyện này." Hứa lão thái thái nói.

"Hơn nữa quan trọng nhất chính là, ba vị lão tổ tông nhắm vào Dương quả phụ, bởi vì nàng tùy tiện gạ gẫm nam nhân, làm hỏng phong tục của thôn chúng ta, không liên quan gì đến tiểu nam hài mới sinh kia."

Lông mày Tiền Mộc Mộc hơi nhướng lên.

"Hoá ra là như vậy."

Lúc này nàng xem như đã hiểu, tại vì sao Mã A Muội đến nhà nàng, không hiểu sao vừa khách khí vừa hăm hở, mặt thái độ có một loại kỳ quái không nói ra lời.

Lúc đó nàng thậm chí có một ảo giác, nếu Nha Nhi thật sự sinh nam hài, mà nàng không thoả hiệp, Mã A Muội rất có thể sẽ liều mạng đi cướp…

Bây giờ nghĩ lại, đó hoàn toàn không phải là ảo giác.

Có lời mở đầu này, Hứa lão thái thái lại nói chuyện thị phi của thôn với Tiền Mộc Mộc, lúc thì cười ha hả, lúc thì liếc mắt tặc lưỡi.

Tiền Mộc Mộc yên lặng nghe, cũng không lên tiếng bình luận.

Vân Mộng Hạ Vũ



Nhà cũ Hứa gia trong thôn.

Hứa lão đầu hút một hơi tẩu thuốc, từ từ phun ra làn khói mỏng.

Ông ấy tận tình khuyên bảo nói: "Chuyện này ấy à ta không đồng ý, bạn già ta và nương cháu chắc chắn cũng sẽ không đồng ý, ta khuyên cháu trở về nhà suy nghĩ lại, Tiểu Lý thị thật sự rất tốt, cũng không phạm vào Thất xuất[1], cháu không thể hưu thê được."

[1] Bày cớ để bỏ vợ trong thời phong kiến

Tay Hứa Gia Liên vỗ mạnh vào đầu gối, sức lực trầm trọng, mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi.

"Gia gia, không phải con không thể chấp nhận Lý thị, mà là lòng dạ nàng ấy độc ác, lần này có thể hại c.h.ế.t nhi tử cháu, lần sau nói không chừng lại liền duỗi tay đến người cháu, đây không gọi là phạm vào Thất xuất, cái gì gọi là Thất xuất?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ta thấy cháu thật sự hồ đồ rồi." Hứa lão đầu mang theo vài phần mất kiên nhẫn, gõ tẩu thuốc vào mép ghế đẩu.

"Nửa năm cháu không ở nhà, cho dù Tiểu Lý thị mang thai, cũng chia sẻ gánh nặng công việc trong nhà, không bao giờ ham ăn lười làm, tã lót y phục cho hài tử sinh ra dùng, toàn là nàng ấy may từng đường kim mũi chỉ... Mọi người chúng ta đều nhìn thấy ở trong mắt, chỉ có cháu như bị mù."

"Nhưng đây không phải là việc nàng ấy nên làm sao! Thân là một nhi tức—" Hứa Gia Liên còn muốn nói tiếp.

Lại bị Hứa lão đầu giơ tay cắt ngang.

"Được rồi, cháu mau về đi, đừng tốn thời gian ở chỗ ta." Miệng Hứa lão đầu đuổi người, ngoảnh đầu đi, thậm chí còn không muốn nhìn thêm một cái.

Trước đây còn cảm thấy đại tôn tử này, siêng năng hiểu chuyện, tay chân nhanh nhẹn, lại hiếu thảo với mấy lão gia hoả bọn họ, mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy thuận mắt, bây giờ sau khi ra ngoài một chuyến trở về, ông ấy đúng thật là cảm thấy phiền không thôi.

Nhìn thấy sự ghét bỏ trong mắt gia gia nhà mình, trong tim Hứa Gia Liên có chút tổn thương, hắn đứng dậy quan tâm nói: "Gia gia, người chú ý thân thể, cháu về trước đây."

Tiếng nói vừa dứt, chỉ dư lại sự lạnh lẽo.

Trong lòng Hứa Gia Liên càng ngày càng buồn, cúi đầu rủ vai bước ra khỏi nhà cũ, kéo bước chân nặng nề, đi xuống dốc.

Đang cúi đầu suy nghĩ, nên làm thế nào để nương và gia gia nãi nãi đều đồng ý hưu thê Lý thị, phía trước đột nhiên vang lên một giọng nói.

"Ôi! Đây không phải là Hứa Gia Liên sao! Ngươi trở về rồi sao, trước khi ra ngoài một chuyến kiếm được bao nhiêu tiền?" Hứa Cúc Hoa vòng hai tay trước ngực, một đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào Hứa Gia Liên, khóe miệng mang theo một chút khinh miệt.

Nhìn thấy Hứa Cúc Hoa người có thù với nương thân nhà mình, Hứa Gia Liên không muốn nói nhiều với loại người này, đi vòng qua bên cạnh.

Hứa Cúc Hoa tức giận quay đầu lại, mỉa mai nói: "Ngươi ra ngoài lâu như vậy chắc không biết đi, tức phụ nhà ngươi đang mang thai còn câu dẫn nam nhân khác, nam nhân kia còn là người trong thôn chúng ta."

Hứa Gia Liên đột nhiên quay người lại, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ, miệng lại nói: "Ngươi ít nói dối kiểu này lừa ta, trước đây ngươi còn lan tin đầy trời, bịa đặt chuyện cho nương ta còn ít sao? Ngươi rõ ràng là một kẻ lừa đảo."

Hứa Cúc Hoa cong môi, cười rất ngạo mạn.

"Tin hay không thì tùy ngươi, dù sao ta nói là thật, tức phụ nhà ngươi là cháu ngoại trai Toàn Bách Xuyên của Lý Chính trong thôn chúng ta lôi lôi kéo kéo với nhau, Toàn Bách Xuyên còn không ít lần mang thuốc an thai đến cho nàng ấy, rất nhiều người ở cuối thôn đều nhìn thấy, không tin ngươi tự mình đi hỏi thăm đi."

Nghi ngờ trong mắt Hứa Gia Liên càng ngày càng mạnh mẽ, nhìn trái liếc phải một vòng, vội vàng muốn tìm người hỏi thăm, đột nhiên nhìn thấy Hứa Phương đi về phía này, hắn vội bước lên, nói:

"Hứa Phương, có phải Toàn Bách Xuyên cứ cách dăm ba ngày lại mang thuốc an thai đến nhà ta không?"

Hứa Phương không trả lời câu hỏi này, mà trước tiên quay người nhìn Hứa Cúc Hoa đang đứng cách đó vài bước.

Tầm mắt của hai người giao nhau trên không trung.

Một loại ăn ý ngầm, bất chợt sinh ra.

Ánh mắt Hứa Phương xoay chuyển một vòng, ba phải nói: "Có sao? Hình như có đi, nhưng cũng chỉ khoảng ba bốn lần thôi, chắc là nương ngươi bảo hắn mang đến."

Hứa Gia Liên cau mày lại.

Cho dù là nương bảo Toàn Bách Xuyên mang đến, cũng nên đưa đến tay nương, vì sao lại là Lý Nha Nhi đi nhận, người còn lôi lôi kéo keo nhau?

Được rồi!

Thì ra khi hắn không ở nhà, cứ như vậy mà bôi tro trát trấu lên mặt hắn!