Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 318



Tiền Mộc Mộc lạnh lùng nói:

"Hai người bọn họ là loại đức hạnh gì, con sống ở thôn này nhiều năm như vậy, trong lòng con không thể không biết. Hai người bọn họ nói tức phụ con như vậy. không phải vì đây là sự thật, mà vì nói đúng vào tim đen của con."

"Bởi vì có lý do này, con có thể quang minh chính đại bắt lỗi Nha Nhi."

Nàng nhắm mắt một chốc, khẽ đè nén cơn giận xuống một chút, nhưng trong mắt vẫn không thể che giấu được nỗi thất vọng.

"Nãi nãi con vừa mới đến nhà chúng ta, những lời con nói ở bên phía nhà cũ, ta cũng đều nghe thấy rồi."

Bị nương thân nhà mình nhìn bằng ánh mắt giống như nhìn một người xa lạ, Hứa Gia Liên lạnh đi hơn nửa, đồng thời sinh ra nỗi hận thù vô tận đối với Lý Nha Nhi.

Hắn nhìn chằm chằm vào Lý Nha Nhi, như nhìn một kẻ độc ác cùng hung cực ác.

"Nếu như không phải ngươi, nếu như không phải vì ngươi gả vào nhà ta, nương ta sẽ không đối xử với ta như vậy, nương ta trước nay chưa bao giờ đối xử với ta như vậy..."

Thanh âm của Hứa Gia Liên run run, từ từ bước đến trước mặt Lý Nha Nhi, cổ cứng đờ, mắt đỏ hoe.

"Lý Nha Nhi, ngươi hủy hoại ta, ngươi biết không? Đây là nương của ta, ngươi cướp nương ta đi."

Anh mắt của Hứa Gia Liên đột nhiên trở nên dữ tợn, nắm chặt quyền muốn đánh người!

Linh Nhất giơ tay lên chặn, chặn nắm đ.ấ.m đó lại, ngay sau đó nắm lấy cánh tay kia, bước nhanh xoay người kéo một cái!

Một cú ném người qua vai, Hứa Gia Liên nặng nề rơi xuống đất!

"Phụt!"

Hai tay Hứa Gia Liên che lưng, nằm trên đất khó khăn lăn qua lăn lại, đau đến mức ngũ quan méo mó, không nói ra được bất cứ lời gì.

Cú ném người qua vai này, suýt nữa xóc lục phủ ngũ tạng của hắn ra ngoài.

Tiền Mộc Mộc thở dài một hơi thật sâu, nói với Lý Nha Nhi:

"Con về phòng đi, chỗ này giao cho ta."

Môi Lý Nha Nhi mấp máy.

Nàng ấy rất muốn hỏi chiều nay nãi nãi đến nhà nói cái gì, nhưng lời đến bên miệng, nàng ấy lại sợ hãi không dám hỏi nữa.

Tiền Mộc Mộc nở một nụ cười, mang theo sự an ủi dịu dàng.

"Nghe lời, mau vào phòng đi, nếu muốn đi vệ sinh thì cứ ở trong phòng, lát nữa ta sẽ thu dọn, chúng ta là người một nhà, không có gì phiền hay không phiền, hửm?"

Lý Nha Nhi cắn môi, im lặng gật gật đầu, quay người đi vào trong phòng.

Tiền Mộc Mộc bế hài tử đang ngủ, đi vào gian chính đặt vào nôi, chu đáo đắp chăn nhỏ lên xong, nàng lúc này mới lại đi ra viện.

Vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, nhìn người đang lăn qua lăn lại trên đất, Tiền Mộc Mộc lạnh lùng nói:

"Nghe đây, hôm nay trời cũng không còn sớm nữa, đợi lát nữa ta phải nấu cơm, không có thời gian lôi kéo những chuyện này với con."

"Sáng mai Tiểu Thạch Đầu phải đu cùng Linh Nhất bọn họ đi Kinh Thành, ta phải lên trấn đón Tiểu Phục, cho dù con đang suy tính quỷ chủ ý gì ở trong lòng, thì trước khi ta trở về con phải thành thật một chút cho ta, có chuyện gì đợi ta quay về rồi lại nói."

Hứa Gia Liên dùng cả tay lẫn chân, bò đến trước mặt nương thân nhà mình, hắn nắm lấy ống quần của nàng, nước mũi nước mắt chảy tèm lem.

"Nương, cầu xin người, đừng đối xử với con như vậy có được không? Nhi biết sai rồi, nhi tử không bao giờ ngỗ nghịch với nương nữa, cầu xin người đừng đối xử lạnh nhạt với con như vậy..."

Nhìn bộ dạng nhếch nhác nước mắt giàn giụa, nước mũi tèm lem kia, trái tim của Tiền Mộc Mộc hơi mềm đi một chút, nhưng rất nhanh liền trấn định.

"Quỳ xuống, trước khi ta chưa nói đứng dậy thì không được động."

Hứa Gia Liên vừa nghe vậy, vội vàng ngoan ngoãn gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Con quỳ con quỳ, chỉ cần nương bớt giận, nhi tử quỳ đến thiên hoang địa lão cũng được." Hắn nói rồi, sống lưng thẳng tắp, quỳ cực kỳ ngay ngắn.

"Nếu không có chuyện gì, vậy ta về trước, lát nữa lại đến." Linh Nhất ở bên cạnh nói.

"Được, ngươi đi đi." Tiền Mộc Mộc nói.

Nhìn người đang quỳ dưới đất một cái, Linh Nhất hơi gật đầu với Tiền Mộc Mộc, quay người bước ra khỏi viện.

Có người quỳ trong viện, Tiền Mộc Mộc cũng không quan tâm, tự mình ôm một bó củi vào phòng bếp bận rộn nấu cơm.

Nhóm lửa lên, vo sạch gạo, cho vào trong nồi nấu, nàng ngồi xổm bên cạnh vại nước rửa rau, nên ngoài vang lên một tiếng gọi.

"Mộc Mộc! Ngươi có ở nhà không?!"

Trương thẩm tử người còn chưa vào viện, đã cất giọng gọi to, khi bước vào nhìn thấy Hứa Gia Liên quỳ trong viện, nàng ấy ngẩn người đi hai bước đến bên cạnh, lén lút vội vã vào phòng bếp.

"Chuyện gì thế này? Đại Liên nhà ngươi vừa trở mới về, sao lại quỳ ở viện rồi?" Trương thẩm tử hất hất miệng ra ngoài, ý hỏi.

Tiền Mộc Mộc cúi đầu rửa rau, nói: "Tiểu tử đó muốn hưu thê Nha Nhi."

"Thứ gì?"

Trương thẩm tử như nghe thấy chuyện không tưởng tượng nổi, nàng ấy nhe răng trợn mắt, "Nói đùa gì thế? Nha Nhi là một khuê nữ tốt biết bao, hơn nữa vừa mới sinh xong... Đầu óc của Đại Liên nhà người không bị cửa kẹp chứ?"

"Suỵt!"

Tiền Mộc Mộc ra dấu im lặng.

"Ngươi nhỏ giọng một chút, Nha Nhi đang ở bên phòng phụ, nếu bị nàng ấy nghe thấy, chắc chắn lại đau lòng."

Vẻ mặt Trương thẩm tử ngượng ngùng, giả bộ tát vào miệng mình một cái, "Cái giọng này của ta quá ta, xin lỗi xin lỗi, chẳng qua này rốt cuộc là vì cái gì chứ?"

Mặt nàng ấy tò mò dán sát lại gần, gian xảo hỏi: "Phải có lý do chứ, vô duyên vô cớ nói muốn hưu thê, đây không phải chuyện nhỏ."

Không tiện nhắc nhiều đến hài tử đã c.h.ế.t kia, Tiền Mộc Mộc cũng không muốn nói ra ngoài, ba phải nói:

"Giống như ngươi nói, có thể là ra bên ngoài nhìn thấy nhiều mặt của thế giới, càng ngày càng coi thường Nha Nhi."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đúng thật là không phải người! Đây là loại súc sinh gì vậy, bưng bát ăn cơm đặt bát xuống chửi nương, quá không ra giống gì..." Trương thẩm tử cảm thấy không đáng thay cho Lý Nha Nhi, tức giận đè giọng chửi thầm.

Tiền Mộc Mộc nghe xong không có phản ứng gì, vớt rau đã rửa sạch ra, cho vào trong rổ, mang đến chỗ bếp, cầm d.a.o thức ăn lên bắt đầu thái rau.

Trương thẩm tử cũng đi theo đến bên bếp, nhỏ giọng nói:

"Aiz! Ngươi biết không, hôm nay trong thôn chúng ta có người bán tiểu hài nhi đấy, tận mấy đứa bị bán đi rồi, nghe nói thôn bên cạnh còn có người vì kiếm mấy lượng bạc, mà bắt hài tử nhà người khác đổi tiền, ngươi phải trông hài tử nhà ngươi kỹ một chút."

Tiền Mộc Mộc cau mày lại, động tác thái rau cũng dừng lại.

"Còn có chuyện này? Hôm nay nhà ta quá nhiều chuyện, ta cũng chưa ra ngoài cửa, hoàn toàn không nghe thấy."

"May mà ta nhắc nhở ngươi, tối nay ngươi cũng nhắc nhở mấy hài tử trong nhà, đặc biệt là Tiểu Bảo, mỗi ngày nó đều phải đến nhà Tam thúc, ngươi bảo nó đề phòng một chút." Trương thẩm tử nói.

"Ừm, ta sẽ nói."

Trong mắt Tiền Mộc Mộc tràn đầy sự biết ơn, miệng cũng không quên nói lời cảm ơn: "Cảm ơn ngươi, đặc biệt đến nhắc nhở ta."

Được Tiền Mộc Mộc đàng hoàng trịnh trọng nói cảm ơn, tai của Trương thẩm tử hơi đỏ lên, như che giấu mà đụng vào cánh tay của Tiền Mộc Mộc.

"Hầy! Nói lời này làm cái gì? Đều quen biết bao nhiêu năm rồi, trời không còn sớm, ta phải trở về nấu cơm, ngươi bận đi."

Nói xong, Trương thẩm tử quay đầu bước đi.

Tiền Mộc Mộc cũng không tiễn, cúi đầu cách cách cách thái rau.

Chẳng mấy chốc, Linh Nhất dẫn Lệ Lâm Thanh, Hứa Tú Dương cùng với Hứa Tiểu Bảo đến.