Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 317



"Ồ, đúng rồi!" Hứa Phương đột nhiên lại nói.

"Có một nam nhân vóc dáng khôi ngô cũng thường xuyên đến nhà ngươi, còn nói chuyện với Lý Nha Nhi mấy câu, giữa hai người liếc mắt đưa tình, dáng vẻ giống như rất thân mật... "

Nàng ta lại cười rồi xua xua tay.

"Miệng này của ta đúng thật là, cái gì cũng nói ra ngoài, ta vừa rồi chỉ tuỳ tiện nói lung tung, ngươi đừng để trong lòng, ta còn có việc phải đi trước."

Chọc thủng xong chuyện, Hứa Phương vội vã chuồn đi.

Hứa Cúc Hoa cũng rời khỏi đây, không dám nán lại lâu.

Hứa Gia Liên tức giận đến mức đôi mắt cũng sắp có thể phun ra lửa, giận không thể tả lao thẳng về nhà, đợi hắn trở về, xem hắn trừng trị Lý thị như thế nào!



Hứa gia cuối thôn.

Trong viện, Linh Nhất dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ vào mặt tiểu hài nhi, cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ làm đau chỗ nào, chỗ ngón tay tiếp xúc mềm mại, có một loại dịu mềm chạm vào linh hồn.

Trong mắt Linh Nhất hiện lên yêu thích, cười nói: "Hài tử này, rất đáng yêu."

"Đúng không đúng không!" Tiền Mộc Mộc cũng đặc biệt vui vẻ, trên mặt dâng lên ý cười, rất nhẹ nhàng nhấc tiểu bảo bảo trong lòng lên một chút, "Rất ngoan đấy, ít khóc nháo."

"Ừm, có thể nhìn ra được, tướng mạo có phúc khí." Linh Nhất rất tâng bốc nói.

Nghe Linh Nhất khen tiểu hài nhi nhà mình như vậy, Tiền Mộc Mộc không nói cũng biết vui vẻ biết bao, ngay lập tức nói: "Ngày mai các ngươi phải đi rồi, tối nay đều đến nhà ta ăn cơm đi, coi như là tụ tập trước khi đi."

Linh Nhất gật đầu đồng ý.

Lại đột nhiên nói: "Chỗ ta không vấn đề gì, nhưng phía Lệ Lâm Thanh ta không chắc chắn lắm, đợi lát ta trở về hỏi xem, nếu hành động của hắn thuận tiện, sẽ cùng ta đến."

Tiền Mộc Mộc suy nghĩ một lát.

"Vết thương của Lệ Lâm Thanh hầu hết đều ở phần trên cơ thể, chân tay vẫn linh hoạt, hẳn là sẽ đến. Ngươi trực tiếp gọi hắn đến đi, ta đều sẽ chuẩn bị cơm canh."

Linh Nhất nói: "Được."

Cửa phòng phụ bên trái đột nhiên mở ra, Lý Nha Nhi đội một chiếc khăn quấn trán, mặc một bộ y phục dày muốn đi ra ngoài.

Trong đôi mắt hạnh trong nháy mắt hiện lên vài phần vội vàng, Tiền Mộc Mộc ôm hài tử đi lại gần, cẩn thận hỏi thăm: "Sao lại ra ngoài? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Lý Nha Nhi lắc lắc đầu.

"Không phải đâu nương, con muốn đi vệ sinh."

"Trong phòng có bô tiểu, con dùng xong lát nữa nương dọn. Hôm nay thời tiết không được tốt lắm, thi thoảng lại có gió thổi, chúng ta không đi ra ngoài có được không?" Tiền Mộc Mộc cố làm giọng dịu dàng hết mức.

Nha Nhi mới sinh xong được non nửa tháng, còn chưa hết thời gian ở cữ, nàng không quá muốn để Nha Nhi ra ngoài, nếu như bị gió lạnh thổi, mắc bệnh gì đó, sau này chịu nhiều khổ.

Nhưng nàng cũng biết ý tốt mà nàng tự cho rằng, đôi khi Nha Nhi không quá tiếp nhận được, giống như việc nàng giấu đi sự tồn tại của hài tử kia.

Trong lòng Nha Nhi, chắc hẳn đang trách nàng…

Gương mặt Lý Nha Nhi tiều tụy, ánh mắt giống như quả óc chó vừa đỏ vừa sưng, nàng ấy nghe vậy lắc đầu.

"Tướng công trở về rồi, tối nay còn phải ngủ trong phòng, nếu như ngửi thấy mùi nước tiểu trong phòng, chàng ấy sẽ ghét bỉ con, con vẫn là đi ra nhà vệ sinh ở phía sau."

Tật hay suy nghĩ cho người khác này, đến khi nào mới sửa được đây? Tiền Mộc Mộc thở dài trong lòng, miệng quan tâm nói: "Nhưng con còn chưa hết thời gian ở cữ, bị gió thổi sau này sẽ bị bệnh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Không sao đâu nương, con mặc dày." Lý Nha Nhi nói xong, vòng qua mẹ chồng nhà mình, sải bước đi chầm chậm về phía hậu viện.

Khóc quá lâu, đầu óc trướng đau, nàng ấy dùng một tay đỡ trán có hơi khó chịu, trước mắt đột nhiên hiện lên quầng sáng, một cơn choáng váng ập đến, hai chân không kiểm soát được mà mềm nhũn.

Nhanh tay lẹ mắt, Linh Nhất vội vàng giữ lấy Lý Nha Nhi.

Hắn cau mày kiếm, nói: "Ngươi không có chuyện gì chứ?"

Lý Nha Nhi lắc lắc cái đầu đang choáng váng, miễn cưỡng kéo khóe miệng, nói: "Cảm ơn Linh Nhất đại ca, ta không sao."

Tại cửa sân, đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn!

"Thanh thiên bạch nhật, hai người các ngươi đang làm gì ở nhà ta?!"

Tiếng quát lớn bất ngờ, khiến cả ba người trong viện đều giật mình.

Tiểu hài nhi trong lòng bị dọa bật khóc, Tiền Mộc Mộc dịu dàng vỗ vào lưng tiểu hài nhi, dỗ nói: "Được được được, bé ngoan chúng ta không khóc không khóc, không có chuyện gì không có chuyện gì, ngoan ngoan~"

Tiếng khóc từ từ ngừng lại, Tiền Mộc Mộc che tai tiểu hài nhi lại, tức giận nhìn Hứa Gia Liên nói: "Con phát điên gì vậy? Dọa hài tử rồi."

Hứa Gia Liên sải bước lớn vào trong viện, hoàn toàn không thể kiềm chế được cơn giận dữ trong lòng, tức giận chỉ vào Linh Nhất và Lý Nha Nhi, nói với Tiền Mộc Mộc:

"Nương, hai người bọn họ ban ngày ban mặt lôi lôi kéo kéo ở trước mặt người, riêng tư còn không biết loạn như thế nào, hôm nay đi vào trong thôn một chuyến, con xem như mới hiểu rõ, Lý thị căn bản không phải là nữ nhân biết an phận thủ thường, lả lơi ong bướm, hạ tiện!"

Cánh môi mím rồi lại mím, Tiền Mộc Mộc mới kiềm chế được không ra tay trước mặt tiểu bảo bảo.

Trên mặt nàng nở một nụ cười âm trầm.

"Ta không biết con đi trong thôn, rốt cuộc nghe được lời bậy bạ của ai, nhưng nếu con còn dám nói loại lời rắm chó này, mắng Nha Nhi trước mặt ta, con đừng trách ta tát con trước mặt hài tử."

Nhìn thấy nương thân nhà mình hoàn toàn không tin, còn đến bên bờ tức giận, Hứa Gia Liên cũng không dám nói nữa, chỉ có thể chỉ đầu mâu về phía Lý Nha Nhi.

"Nếu không phải Hứa Phương nói những lời đó với ta, đến giờ ta vẫn chưa biết rõ bộ mặt thật của ngươi, hóa ra ngươi lại là một người nữ nhân như vậy, lúc đầu ta không nên cưới ngươi vào cửa, từ khi ngươi vào cửa liền có một đống chuyện phiền phức."

Đồng tử Lý Nha Nhi hơi d.a.o động, trong mắt tràn đầy sửng sốt.

Nàng ấy vội vàng giải thích: "Không phải chàng hiểu lầm rồi, tướng công. Linh Nhất đại ca vừa rồi chỉ là thấy ta suýt ngã, mới tốt bụng đỡ ta một tay, không phải như chàng nghĩ. Còn Hứa Phương, nàng ta không phải người tốt gì, ngàn vạn đừng tin nàng ta nói lung tung."

Hứa Gia Liên cong môi cười, tràn đầy coi thường.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Hứa Phương là đường muội của ta, ngươi cảm thấy ta nên tin một người ngoài, hay tin muội muội nhà mình?"

"Người ngoài..."

Lông mày của Lý Nha Nhi như thể chịu đựng đả kịch trầm trọng, cổ họng nghẹn lại, hốc mắt lại bắt đầu ướt át, "Hóa ra trong lòng tướng công chàng, ta vẫn luôn chỉ là một người ngoài..."

"Khóc khóc khóc! Khóc cái gì?!" Hứa Gia Liên gầm lên giận dữ, "Ngươi là tiện nữ nhân, cứ nói chuyện gì cũng muốn khóc, phiền chết—"

"Bốp!"

Tiền Mộc Mộc tát một cái!

Ánh mắt của nàng lạnh lẽo, như một lợi kiếm.

"Ta cho con mặt mũi rồi, phải không?"

"Anh còn có thể nói chuyện tử tế thì ngay bây giờ chỉnh đốn thái độ và xin lỗi Nha Nhi. Có thể tôi còn sẽ tha cho anh hai ngày. Nếu anh phát điên thì mau cút đi, sau này đừng có về nữa."

Hứa Gia Liên che má bị tát, trong mắt là vô số sửng sốt và uất ức, hắn không thể tin được mà nói: "Nương, người là nương của con, tại sao nương lại đối xử với nhi tử như vậy?"

"Hứa Phương và Hứa Cúc Hoa đều nói, Lý thị và Toàn Bách Xuyên liếc mắt đưa tình với nhau, còn lôi lôi kéo kéo với một nam nhân khác, con thân là nam nhân, biết bà nương của mình làm loạn trong nhà, con tức giận phẫn nộ, chẳng lẽ?"