Mặt mũi Hứa Gia Liên dữ tợn, lớn tiếng gầm lên:
"Ngươi mẹ nó ít ở chỗ này nói những lời phi lý! Trước đây nương không phải như vậy, ta chỉ mới vài tháng ta không về nhà, ngươi đã biến nhà thành nhà của ngươi, khiến mọi người đều nói giúp ngươi."
"Toàn bộ đều là lỗi của ngươi, ta không sai! Ta nhẫn nhịn ngươi suốt nửa năm, ta còn phải làm thế nào nữa? Ngược lại là ngươi, sau khi gả vào nhà nửa năm việc gì cũng không làm."
"Được hầu hạ ăn ngon uống ngon, lại sinh ra một nha đầu c.h.ế.t tiệt. Ta đã nhẫn nhịn ngươi đủ lâu rồi, không hoà ly với ngươi, chẳng lẽ đợi Hứa Đại Liên ta tuyệt hậu sao?!"
"Nữ nhân độc ác như ngươi, lại không biết cảm ơn, chính là đáng đi chết! Dù sao ngươi sống cũng là vô dụng!"
Nói đến đây, mặt mũi của Hứa Đại Liên đã hoàn toàn dữ tợn.
Hắn cong khóe môi cười trên nỗi đau của người khác.
"Ồ... không, ngươi sẽ không chết, vì Lý gia đã tìm được nhà khác cho ngươi rồi hahaha... Ngươi chắc chắn không thể ở lại nhà chúng ta, ta cũng tuyệt đối không cho phép nữ nhân độc ác như ngươi ở chung dưới một mái hiện với ta!"
Lời này như một tiếng sấm giữa trời quang, đánh bay toàn bộ thất hồn lục phách của Lý Nha Nhi!
Ánh sáng trong mắt triệt để ảm đạm xuống, chỉ còn lại một tia ý thức mơ hồ…
Hài nhi trong lòng, bị dọa cho gào khóc không ngừng.
Lý Nha Nhi lại hoàn toàn không có phản ứng, ngồi đó như một khúc gỗ.
Nàng ấy nghĩ rằng sau khi gả cho người, cuộc sống sẽ tốt lên từng chút từng chút một.
Nhưng đến cuối cùng, tất cả dường như lại trở về điểm xuất phát.
Không có gì thay đổi cả.
Mệnh của nàng, vẫn khổ như vậy…
Nhìn thấy Lý Nha Nhi thất hồn lạc phách, Hứa Gia Liên chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái.
"Ta cảnh cáo ngươi, thành thật ngoan ngoãn rời đi, đừng mơ tưởng những thứ không nên mơ tưởng."
"Đây là nhà của ta, không phải của ngươi."
Trong chớp mắt, dường như có thứ gì đó tắt đi.
Một giọt nước mắt trong suốt lăn qua khóe mắt, Lý Nha Nhi giơ tay lau đi.
Nàng ấy cực kỳ bình tĩnh, "Ừm, chàng nói đúng, đây là nhà của chàng, không phải của ta... không phải nhà của ta."
Chỗ này, không phải nhà của nàng ấy.
Hoá ra... đây không phải nhà của nàng ấy.
"Ha ha ha ha ha..."
Lý Nha Nhi bật cười ngây ngốc, trong mắt lại lập lòe nước mắt, cười đến mức bả vai khẽ run run, giống như trong mùa đông, cành cây bị vô số bông tuyết đè chặt.
Thật buồn cười.
Thật sự rất buồn cười.
Đây không phải nhà của ta, nhưng ta vẫn luôn coi nó là nhà... Cuối cùng đều là một mảnh hư vô, tất cả đều là một mảnh hư vô.
"Bà tử điên, vô duyên vô cớ cười cái gì?"
Hứa Gia Liên tức giận mắng một câu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Quay đầu đi ra ngoài.
Đúng lúc gặp Phạm Ngọc An đến gõ cửa.
Biểu cảm trên mặt Hứa Gia Liên thu lại, khiêm tốn khẽ gật đầu.
Phạm Ngọc An cau mày, trong mắt ẩn chứa tức giận.
Nàng ấy là người ngoài, vốn dĩ không nên nói nhiều.
Nhưng mà!
Nàng ấy thật sự tức giận không thôi.
"Hứa tiểu ca, tục ngữ nói rất hay, làm người làm việc giữ lại ba phần. Hà cớ gì ép người vào đường cùng, Lý Nha Nhi vì ngươi sinh con đẻ cái vốn dĩ đã không dễ dàng, ngươi nói như vậy, không nghi ngờ gì chính là là sát muối vào vết thương của nàng ấy."
Hứa Gia Liên mím môi, hơi cúi đầu.
"Đa tạ chỉ bảo, lĩnh giáo."
Nói xong, hắn liền tiêu sái rời đi.
Phạm Ngọc An nghiến răng sau, tức giận dậm chân một cái.
"Gia hỏa này, chắc chắn không nghe vào đâu!"
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhà cũ Hứa gia.
Mấy người bàn bạc một hồi lâu, cuối cùng cũng đặt được tên.
Trưởng bối lớn tuổi nhất trong tộc, vuốt vuốt râu dê rồi đứng dậy.
"Việc thông báo với tổ tiên, mấy lão gia hoả chúng ta sẽ trở về tính toán ngày tốt, bên này ngươi cũng tranh thủ chuẩn bị một chút."
Tiền Mộc Mộc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Đều đã bàn bạc gần xong, mấy vị trưởng bối lần lượt rời đi.
Tiền Mộc Mộc cũng nói muốn đi, nhưng lại bị Hứa lão thái thái ngăn lại, "Trước đừng đi, ta còn có một việc muốn nhờ con."
Có lẽ là do cảm giác nguy hiểm trời sinh, hoặc là do có điều cảnh giác.
Tiền Mộc Mộc bỗng cảm thấy, đây chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Lông mày cau chặt của Hứa lão thái thái chưa từng giãn ra.
"Là chuyện của Tứ nhi tức, trước đây không phải con đã giúp tức phụ nhi của Lý gia ở đầu thôn mang thai hài tử sao, nếu không con xem thân thể của nàng ta thử?"
Tiền Mộc Mộc kéo kéo khóe miệng, có hơi không tình nguyện, nhưng lão thái thái đã mở miệng rồi, nàng cũng không tiện từ chối, chỉ có thể bảo thủ nói:
"Nhưng nàng ta sẽ để con xem sao?"
Hứa Tú Dương vẫy tay, rõ ràng là có lời muốn nói.
Nhưng ông ấy còn chưa nói gì, đã ho vài tiếng trước.
"Hôm qua ta xem qua một chút, cơ thể đã bị hao tổn hết rồi, chỉ là y thuật của cháu uyên thâm hơn ta..."
"Cho nên, mọi người là muốn bảo cháu xem giúp?" Tiền Mộc Mộc thành thạo tiếp câu sau, nói nốt phần chưa nói xong.
"Chính là ý này."
Lời nói ra miệng, Hứa lão thái thái nhìn ra nỗi lo lắng của Tiền Mộc Mộc, vội vàng đảm bảo: "Chẳng qua con yên tâm, chúng ta cũng sẽ đứng bên cạnh nhìn, cho dù nàng ta có tâm tư muốn giở trò, cũng không thể làm loạn được."
Tiền Mộc Mộc gật đầu.
"Được rồi, vậy con sẽ xem thử."
Đã nói đến mức này rồi, không xem cũng không được.
Qua một lát.
Mã A Muội bị gọi đến.
Một khắc trước khi bước vào viện, Mã A Muội vẫn còn vui vẻ.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Tiền Mộc Mộc, tâm trạng của nàng ta cũng trở nên không tốt đẹp nữa.
Mã A Muội nắm lấy tay của Hứa lão thái thái, oán trách hỏi: "Mẹ chồng, sao nàng lại ở đây?"
"Tất nhiên là đến bắt mạch cho ngươi."
Hứa lão thái thái không nói nhiều, đè người ngồi xuống, rồi kéo tay ra đặt lên bàn, "Đại nhi tức, con mau xem cho nàng ta."
Vén tay áo lên, Tiền Mộc Mộc ngồi xuống.
Mã A Muội trợn mắt, "Ngươi cẩn thận một chút, trong bụng ta đang mang thai giọt m.á.u của Hứa gia, nếu như chuyện bất trắc gì, chắc chắn sẽ tìm người tính sổ."
"Ha." Tiền Mộc Mộc kéo khoé miệng, người này thật là lúc tỉnh táo lúc điên khùng.
Mã A Muội nhìn thấy biểu cảm đầy xem thường kia, khinh thường hừ một tiếng, tiếp đó nâng cằm dưới như khoe khoang mà nói: "Ta đặc biệt lên trấn tìm đại phu xem, đại phu còn nói ta mang thai hai đứa, các ngươi cứ chờ xem đi, ta chắc chắn có thể sinh ra hài tử cực kỳ khỏe mạnh!"
"Hít~"
Tiền Mộc Mộc lại hít một hơi lạnh, quay đầu nhìn về phía Hứa Tú Dương và nhị lão Hứa gia đang ngồi dựa bên tường.
Hứa lão thái thái bĩu môi, không vui nói:
"Ngươi đừng vu oan đại phu trên trấn, ngươi có thể tỉnh táo một chút hay không, lúc nào cũng đi cướp hài tử của người khác, nếu muốn có hài tử thì hãy ngoan ngoãn chăm sóc cơ thể, đừng có lúc nào cũng hắt nước bẩn lên người người khác."
Mặt Mã A Muội cứng đờ, "Nói cái gì mà vu oan không vu oan chứ... Đại phu trên trấn rõ ràng đã nói, trong bụng ta có hài tử."
Lời này, Hứa lão thái thái hoàn toàn không thèm đáp lại.
Trực tiếp quay đầu không thèm để ý.
Mặt Mã A Muội thay đổi sắc thái, đặc biệt nhiệt tình nói: "Đại tẩu, tẩu mau xem giúp ta đi, ta mấy tháng rồi, trong lòng ta còn rất sốt ruột."
Thái độ này lúc thì lên trời lúc thì xuống đất, Tiền Mộc Mộc trong nhất thời còn có chút không theo kịp tiết tấu.
Thu lại tâm trí, cẩn trọng bắt mạch.
Qua một nén hương.
Tiền Mộc Mộc mới thu tay lại.
Nàng suy nghĩ một lát, "Ta kê cho ngươi hai thang thuốc, ngươi về uống trước đi."