Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 332



Mã A Muội sửng sốt.

"Ý là gì? Ngươi không nhìn ra hay là làm sao, mạch này của ta khó nhìn như vậy sao?"

Hứa lão thái thái vỗ vai Mã A Muội, "Nói gì vậy, ngươi căn bản không mang thai, đại nhi tức là kê thuốc bồi bổ cơ thể cho ngươi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa Tú Dương gật gật đầu.

"Hứa tứ tức phụ nhị, ngươi tỉnh táo một chút đi, đừng lúc nào cũng điên điên khùng khùng nữa, ngươi không mang thai, nếu ngươi muốn có hài tử, hãy nhanh chóng chăm cơ thể."

Biểu cảm của Tiền Mộc Mộc nhàn nhạt.

"Nàng ta như vậy, đơn thuần là không thể chấp nhận hiện thực, mới tự bịa đặt ra ảo tưởng để tự lừa chính mình, các ngươi nói nhiều thêm nữa nàng ta cũng sẽ không nghe vào."

"Sao lại sẽ như này......"

Ánh mắt của Mã A Muội đờ đẫn, có hơi mơ hồ mà lẩm bẩm: "Sao lại sẽ như vậy...... Chắc chắn là xảy ra vấn đề ở chỗ nào đó, chắc chắn, chắc chắn có, rõ ràng trong bụng ta có hài tử, ta còn nôn mửa, không thể nào......"

Mã A Muội mơ màng nhìn bốn phía xung quanh, đối diện với từng ánh mắt, khi nhìn thấy Tiền Mộc Mộc, nàng ta như đột nhiên tỉnh táo trở lại!

Nỗi đau mất hài tử đè ép trong lòng, uất ức trượng phu không làm gì cả, mọi loại nhục nhã chỉ chỉ trỏ trỏ của người trong thôn, đủ loại cảm xúc dường như đều tìm được một lối thoát.

Nàng ta giơ tay chỉ vào Tiền Mộc Mộc, oán hận trong mắt gần như tràn ra ngoài.

"Tiền Mộc Mộc, là ngươi ghen tỵ với ta, mới cố ý nói ta không mang thai đúng không! Ta không tin, ta phải lên trấn để đại phụ khác xem!"

Nói xong, tay nàng ta chỉ một vòng, chỉ hết tất cả mọi người có mặt ở đây.

"Chắc chắn là các ngươi! Là các người giở trò quỷ đúng không?!"

"Ta biết ngay từng người từng người các người cấu kết với nhau làm ác, cố ý bày mưu hại c.h.ế.t hài tử của ta, làm chuyện táng tận lương tâm như vậy còn cảm thấy tự hào, các người... các người sẽ gặp báo ứng!"

Nói xong, Mã A Muội phất tay áo rời đi!

Chỉ nhìn bóng lưng, cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của nàng ta.

Tiền Mộc Mộc bất lực giơ tay.

"Con đã nói, con không muốn làm loại chuyện vất vả này, vất vả mà chẳng được gì tốt, không chỉ làm ơn mắc oán, còn không dưng bị vu oan, chỉ vào mũi mắng một trận."

Hứa lão đầu lau đi mấy giọt nước bọt trên mặt, mở lời an ủi: "Chuyện này là do Hứa Mã thị làm không đúng, không liên quan đến con."

Hứa lão thái thái cũng lau mặt một cái, an ủi nói: "Sau này ta sẽ đi nói với nàng ta. Con cũng đừng để trong lòng, không đáng vì loại người như này."

Mấy ngày trước bà ấy còn bị Tứ nhi tức đẩy từ trên dốc xuống, aiz... Cái nhà này đúng thật là không yên ổn.

Hứa Tú Dương lắc lắc đầu, rõ ràng cũng cực kỳ thất vọng, với hành vi điên cuồng như vậy của Mã A Muội.

Ông ấy chống đầu gối, run run đứng dậy, vừa ho khan, vừa nói: "Sau này chỉ cần là việc liên quan đến Hứa Mã thị, đều đừng tìm ta nữa, đau đầu. Đại ca đại tẩu, ta về trước."

Tiền Mộc Mộc nghe vậy, vội vàng hỏi: "Tam thúc, một mình thúc có được không?"

"Không đáng ngại không đáng ngại."

Hứa Tú Dương xua xua tay, "Mấy ngày nay ta chỉ là bị cảm lạnh vào ban đêm, không phải bệnh gì lớn."

Nhìn thấy vóc người gầy như khúc củi của tiểu lão đầu, trong mắt Tiền Mộc Mộc lướt qua một tia đau xót, đỡ cánh tay của ông ấy.

"Vẫn là để cháu đưa thúc về đi. Bố mẹ chồng, con cũng về đây."

"Được, hai người đi từ từ."

Tiễn người ra ngoài cửa, lại đưa mắt tiễn hai người đi một đoạn, Hứa lão thái thái xoay tay đóng cửa lại.

Bước vào trong viện.

Bà ấy kéo ghế đẩu ngồi xuống, "Lão đầu tử, Hứa Phương đã gả cho tiểu tử Lưu Đại Tráng kia rồi, nhưng nha đầu Hứa Liên kia cũng mười ba rồi, ông có suy nghĩ gì không?"

Lời vừa dứt, Hứa lão đầu hút tẩu thuốc.

Khuôn mặt buồn bã, cau chặt mày lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dường như đang suy nghĩ.

Qua một lúc lâu, ông ấy mới mở miệng hỏi: "Gần đây ta để ý một chút, không dựa vào lão nhị được, vẫn là hai người chúng ta để tâm nhiều tâm chút."

Hứa lão thái thái gật gật đầu.

"Đúng vậy, nếu không thì lại bị chậm trễ thành lão cô nương, đến lúc đó nếu như cũng náo loạn ra chuyện cười như tỷ nó, vậy ta ở trong cái thôn này thật sự không còn mặt mũi nào ra khỏi cửa nữa."

Thổi ra một làn khói trắng, Hứa lão đầu nhàn nhạt nói: "Chẳng qua chuyện này cũng không cần quá vội vàng, từ từ tìm từ từ xem, luôn có người phù hợp, tìm vội vàng quá, làm lỡ nha đầu đó cũng không tốt."

Hứa lão thái thái thở dài.

"Còn không phải sao, Lý Nha Nhi chính là một ví dụ."



Đưa Hứa Tú Dương về đến nhà, Tiền Mộc Mộc không yên tâm.

Lại đến phòng bếp, nấu cháo.

"Tam thúc, trong nồi có cháo, khi nào thúc đói thì ăn cùng với chút dưa muối. Nếu như có y phục cần giặt thì cũng đừng vất vả, giữ lại để mai khi cháu đến thăm thúc, cháu thuận tiện giặt luôn..."

Tiền Mộc Mộc nói mãi không ngừng.

Hứa Tú Dương đều gật đầu

Sau khi dặn dò ổn thoả hết, Tiền Mộc Mộc đột nhiên nhớ lại chuyện hai ngày trước trên đường đến từ đường, nhìn thấy Từ Lão Hàm đến nhà Dương quả phụ…

Nàng ngừng lại một chút, kể sạch sẽ mọi chuyện.

Cuối cùng, nàng hỏi: "Sư phụ, ngài nói chuyện này, rốt cuộc con phải làm thế nào mới không thành đầu đề câu chuyện của người khác? Hay là không quan tâm thì tốt hơn?"

Hứa Tú Dương suy nghĩ một lúc lâu, nói:

"Ta nhớ Từ Lão Hàm và bà nương hắn ta chỉ là sống riêng, còn chưa đến bước đường hưu thê hoặc là hoà ly."

Tiền Mộc Mộc gật đầu, nói: "Đúng vậy, Từ thẩm tử vẫn luôn dẫn theo hài, sống ở phía cuối thôn, thỉnh thoảng còn đến nhà cháu chơi."

Hứa Tú Dương trầm ngâm một lát.

Theo hướng suy nghĩ đó, phân tích từng điều một:

"Việc này, cháu đi nói trước mặt Từ thị, có thể lúc đầu nàng ấy sẽ cảm kích cháu, nhưng Từ Lão Hàm lại nghĩ cháu là người lắm mồm nhiều chuyện, nếu như hai người bọn họ vì chuyện này mà hoà ly, hoặc từ đó trở đi giữa bọn họ sinh ra khoảng cách, cháu không thể nghi ngờ là phá hoại gia đình người ta."

"Quan trọng hơn là, nếu sau này phu thê hai người bọn họ hòa hợp như lúc đầu, trong ổ chăn còn không biết sẽ bịa đặt cháu như thế nào... Thật sự đến lúc đó, tình cảnh của cháu chỉ sợ sẽ lúng túng."

"Còn nữa đây đều là hàng xóm láng giềng, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, cháu cuối cùng vẫn phải sinh hoạt, tuyệt đối không thể đi đến bước này... Nhưng nếu chuyện như này mà giấu không nói, đối với Từ thị mà nói, quả thực cũng rất tàn nhẫn."

Hứa Tú Dương suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ ra một chuyện.

"Đúng rồi, hài tử Đại Liên kia đã đi chưa?"

"Còn chưa đi, chiều hôm qua không thấy người đâu, sáng nay về thì say khướt."

Tiền Mộc Mộc khẽ cau mày, thở dài một tiếng và nói: "Cháu vừa hỏi, mới biết nó qua đêm ở nhà Lưu Đông."

"Nhà Lưu Đông?"

Hứa Tú Dương có một khoảnh khắc không nhớ ra.

Đầu óc xoay chuyển, đột nhiên ông ấy nói:

"Lưu Đông không phải là một quả lão hán sao, mấy hôm trước lại tốn tiền cưới một tức phụ nhi, nghe nói lúc nào cũng đánh tiểu tức phụ nhi, người sắp bị hắn ta đánh cho c.h.ế.t rồi."

"Ừm, nha đầu đó tên là Lưu Thúy Thúy." Tiền Mộc Mộc nói.

Hứa Tú Dương bĩu môi, lắc đầu bất lực.

"Chuyện của Đại Liên cho dù chúng ta quản lý thế nào cũng không thoả đáng, vẫn nên hoà ly theo ý tưởng của nó thì tốt hơn, như vậy cũng sẽ ít tổn thương Lý Nha Nhi hơn."

Ông ấy cúi đầu xoa thái dương, lại lẩm bẩm nói: "Tại sao chuyện này không phải chính mắt Từ thị nhìn thấy chứ... Nếu như vậy, hai người bọn họ cãi nhau thế nào, cũng là chuyện của hai người bọn họ, cháu cũng có thể rút ra từ giữa."