Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 365



Bước vào phòng bếp, đun nước trước.

Tiền Mộc Mộc ôm một cái chăn, đến trong phòng của Lý Nha Nhi, trải lên trên, miệng dông dài:

"Tối qua thật sự lạnh đến ta, giảm nhiệt đột ngột, thật sự có hơi không chịu nổi."

Vén chặt hai bên chăn nhỏ của Hứa Hỉ Lạc, Lý Nha Nhi thổi một hơi vào lòng bàn tay, xoa xoa tay.

"Ai nói không phải chứ, tối qua nửa đêm con cho hài tử b.ú sữa, cũng lạnh không chịu được, sau đó không chịu nổi nữa, mặc thêm một bộ y phục rồi cho bú."

Trải chăn bông xong, Tiền Mộc Mộc cúi người bế Hứa Hỉ Lạc lên.

"Con cũng vất vả rồi, giờ con chợp mắt một chút, ta ôm hài tử ra ngoài."

"Ai, vâng."

Lý Nha Nhi cuộn mình vào trong chăn dày, hơi ấm của bông bao trùm cả người, nàng ấy cười cong mắt.

Nhìn khuôn mặt nhỏ kia cười tít mắt, khóe miệng Tiền Mộc Mộc lộ ra một tia ý cười, bế hài tử ra khỏi phòng thuận tay đóng cửa lại.

Bước vào sương phòng bên trái, hai hài tử đều chưa dậy.

Nàng đặt hài tử xuống cạnh gối của Hứa Tiểu Bảo, "Tiểu Lạc Lạc, chơi với tiểu thúc thúc tiểu cô cô của cháu trước, có được không?"

Hứa Tiểu Bảo lật người, túm hai bên chăn đang quấn quanh người, dùng má cọ cọ Hứa Hỉ Lạc, cười khúc khích.

"Tiểu Lạc Lạc, ta là cô cô!"

"Khụ khụ khụ..." Hứa Gia Tề che miệng, quay đầu ho vài tiếng.

Tiền Mộc Mộc lập tức cảnh giác.

"Tiểu Tề, con nhiễm phong hàn sao?"

Hứa Gia Tề vội vàng xua xua tay.

"Không có không có, nương."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Chỉ là vừa nãy cổ họng đột nhiên rất khô, cho nên ho vài tiếng, chăn của con rất dày, tối qua con không cảm thấy lạnh."

Mặc dù cậu bé nói vậy, nhưng Tiền Mộc Mộc vẫn hơi lo lắng, vén tóc mái trước trán, dùng trán của mình áp vào trán của Hứa Gia Tề.

Cảm nhận nhiệt độ một chút, đều như nhau.

Lúc này nàng mới hoàn toàn yên tâm.

Bàn tay xoa xoa đầu của Hứa Gia Tề, Tiền Mộc Mộc nói: "Nếu cơ thể không thoải mái, nhất định phải nói với ta, không được chịu đựng, biết chưa?"

Hứa Gia Tề vâng dạ gật đầu.

Dặn dò hai hài tử trông Tiểu Lạc Lạc xong, Tiền Mộc Mộc ra khỏi phòng, đến phòng bếp múc hết nước nóng trong nồi ra, dùng để rửa mặt.

Thêm một ít nước lạnh vào, nấu cháo gạo kê.

Cầm khăn đang lau mặt, cửa viện bị gõ vang bang bang.

Tiền Mộc Mộc lau qua loa vài cái, tiện tay ném khăn vào trong chậu, đi đến chỗ cửa nhưng không vội mở, mà mở miệng hỏi:

"Ai vậy?"

"Là ta, đại chất nhi tức."

Thanh âm già nua của trưởng thôn, vừa nghe là biết.

Tiền Mộc Mộc mở cửa ta, hỏi ý định đến.

Trời quá lạnh, khí nóng dày đặc tràn ra từ miệng trưởng thôn, bị gió lạnh thổi thành khói trắng mỏng manh rồi từ từ tan biến, khuôn mặt đầy nếp nhăn năm tháng kia của trưởng thôn, nửa vui mừng nửa ưu buồn.

"Đại chất nhi tức, cháu mau đi ra ruộng xem đi!"

Tiền Mộc Mộc cau mày, không bị lay động.

"Trưởng thôn, trong nồi cháu còn đang nấu đồ không thể rời đi được, ngài có chuyện gì thì cứ nói ở đây với cháu, cháu có thể giải quyết được, cháu nghĩ cách cho ngài. Nếu không giải quyết được, vậy cháu cũng không có cách nào có phải không."

Trưởng thôn thấy vậy, nói: "Thôi được, thực ra cũng không có chuyện lớn gì, chỉ là rau trong lều mà khoảng thời gian trước cháu giao cho mọi người kia, bây giờ đều phát huy tác dụng rồi."

"Rau trồng trong lều đều không bị tuyết che phủ, cũng không bị lạnh hỏng, đây đều là công của cháu, ta mới muốn nói dẫn cháu đi xem, rất nhiều người đều muốn cảm ơn trước mặt cháu!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiền Mộc Mộc không hứng thú với loại cảm ơn hư ảo này, vừa nghe đã vội vàng xua tay từ chối.

"Thôi đừng, lạnh muốn chết."

"Hơn nữa, mấy ngày trước trong thôn đồn thổi cháu thế nào, cháu vẫn còn nhớ, mặc dù cháu không phải người hay ghi thù, nhưng cháu cũng không rộng lượng lắm, cho nên cảm ơn thì miễn đi."

Sắc mặt của trưởng thôn ngượng ngùng.

"Trong thôn thực sự có một số người không biết tốt xấu, làm cháu buồn lòng. Chốc nữa ta sẽ mang ít rau đến nhà cháu, coi như người làm trưởng thôn là ta, thay mấy cái miệng thối đó bồi thường cho cháu được không."

"Không cần không cần, chuyện bao lớn chứ." Tiền Mộc Mộc nói rồi, mở hoàn toàn cửa ra, tránh sang bên cạnh mấy bước.

"Trưởng thôn, ngoài trời lạnh, nếu không ngài vào nhà ngồi một chút đi."

"Không được, ta phải đi ra ruộng xem lại."

Tiền Mộc Mộc nghe vậy, cũng không ép.

"Vậy được, đường trơn, ngài tự mình cẩn thận một chút."

Trưởng thôn ừ ừ hai tiếng, quay người men theo dấu chân lúc đến, từng bước từng bước một đi về.

Đưa mắt tiễn trưởng thôn một đoạn, Tiền Mộc Mộc đóng cửa, đi đến hậu viện chui vào cái lều của nhà mình, hái một cây cải thảo và hành lá nhỏ, lại lấy một bát cà muối từ trong hũ dưa muối ra.

Xào lửa lớn đổ ra chảo, đặt bên bàn bếp úp bát lên giữ nhiệt.

Trong nồi vẫn đang nấu cháo gạo kê, còn phải mất một lúc nữa, Tiền Mộc Mộc bế Hứa Hỉ Lạc đi, trong gian chính có lửa sưởi, thay tã cho tiểu gia hoả.

Hứa Gia Tề và Hứa Tiểu Bảo, lần lượt rời giường, ngoan ngoãn tự đi rửa mặt, cũng không làm nũng ồn ào.

Vừa thay xong tã, cửa viện lại vang lên tiếng gõ cửa.

Đặt Tiểu Lạc Lạc vào trong nôi, nàng bước ra mở cửa, nhìn Hứa A Xuân đứng dưới bậc thềm.

"Ngươi đến làm gì?"

Hứa A Xuân có hơi dè dặt, biểu cảm đầy lo sợ.

"Ta muốn nhờ ngươi, giúp ta làm cái lều kia, rau trong ruộng nhà ta đều——"

"Không giúp." Tiền Mộc Mộc từ chối thẳng thừng, mắt cũng không chớp mà đóng cửa lại.

Buồn cười.

Tiểu tử này năm ngoái trói lão nhị nhà nàng, lại năm lần bảy lượt chặn nàng, lần chỉ để ghi tên của Hứa Bảo Bảo vào gia phả.

Tâm nàng lớn, nhưng đầu không có tật.

Nàng không muốn giúp loại người này.

Đi vào gian chính, bế Hứa Hỉ Lạc đến phòng bếp.

Nấu cháo gạo kê xong, cả nhà đều ngồi quanh bàn bắt đầu ăn sáng. Lý Nha Nhi cũng dọn dẹp rồi thức dậy, ngồi bên cạnh cùng ăn.

Cháo nóng trơn trượt đi xuống bụng, cả người đều trở nên ấm áp, lại ăn cùng cà muối để khai vị, cả nhà Hứa gia đều ăn hai bát cháo mới dừng đũa.

Chia một ít cháo và cà muối ra, Tiền Mộc Mộc bỏ vào trong hộp cơm, "Nha Nhi, ta đi đưa cơm cho Tam thúc."

Lý Nha Nhi đang ăn nốt chỗ cháo loãng cuối cùng, nghe vậy mơ hồ gật gật đầu, "Vâng vâng, nương người đi đi, bát đũa để con dọn là được."

"Nương! Nhanh lên!"

Hứa Tiểu Bảo đứng ở cửa, trên mặt lộ ra từng tia ý kia, hẳn là vì ăn no bụng ấm áp, tâm trạng của cô bé cũng rất tốt.

"Đến rồi đến rồi." Tiền Mộc Mộc bước ra ngoài, nắm tay của tiểu nha đầu, "Gần đây học với Bách Xuyên ca ca thế nào rồi?"

Toàn Bách Xuyên vốn dĩ đã có chút nền tảng y học, dạy người mới bắt đầu học như Tiểu Bảo, nàng không có chút lo lắng nào, bình thường dạy cái gì nàng cũng chưa từng hỏi.

Nghe nương thân nhà mình hỏi về việc học, Hứa Tiểu Bảo lập tức trở nên kiêu ngạo,làm nũng nói:

"Nương, nương nghe con nói nhé, đã nhớ được con dùng phương pháp mà Bách Xuyên ca ca nói, đã có thể nhớ được một trăm linh ba loại dược liệu!"

Tiền Mộc Mộc rất phối hợp, kinh ngạc khoa trương nói:

"Oa! Tiểu Bảo nhà chúng ta lợi hại như vậy sao! Quá giỏi quá giỏi! Chúng ta tiếp tục cố gắng, tranh thủ đến cuối năm nhớ hai trăm loại dược liệu được không?"

Hứa Tiểu Bảo được dỗ ngọt đến mức ngây ngốc, lập tức gật đầu.

"Vâng! Được! Con nhất định