Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 366



Tiền Mộc Mộc mỉm cười, vừa dỗ dành tiểu nha đầu, vừa nắm tay cô bé đi vào trong thôn.

Dấu chân trên đường dày đặc, tuyết trắng rơi đêm qua bị giẫm thành từng vũng nước nhỏ, trông bẩn thỉu không thôi.

Bầu trời, tuyết lại bắt đầu rơi lác đác.

Ngày tuyết lớn, trong ruộng lại không ít người.

Có người vui mừng có người buồn.

Sau khi thu hoạch, phần lớn lương thực trong thôn đều không được mùa, khi quan phủ đến thu thuế, chẳng có mấy nhà có thể nộp đủ. Nhà nàng nhờ vào thóc cũ năm ngoái, miễn cưỡng thoát khỏi hình phạt.

Nhưng không nộp được, không ngoại lệ đều bị đánh trượng.

Năm trước nếu như có người không nộp được lương thực, còn bị dẫn đi diễu hành thị chúng, năm nay quá nhiều người không nộp được, cho dù diễu hành thị chúng cũng không có tác dụng răn đe gì.

"Mộc Mộc!"

Giọng của Trương thẩm tử cách rất xa vang lên, nàng ấy vừa leo lên bờ ruộng, một tay vẫy vẫy, tâm trạng hình như rất vui vẻ.

Buông tay của Tiểu Bảo nhà mình ra, Tiền Mộc Mộc giơ tay vẫy vẫy, xem như trả lời.

"Làm gì?"

"Ai dô! Đúng thật là vui vẻ!"

Trương thẩm tử vui vẻ bước lại gần, mi mày cuộn lên nụ cười.

"Rau ta trồng đều được giữ lại, khoảng thời gian này nghe lời ngươi, ban ngày mở toang lều, buổi tối lại che kín hết. Cũng nhờ nghe lời ngươi, rau mới có thể sống sót toàn bộ."

Tiền Mộc Mộc nghe vậy, thuận miệng nói:

"Rất tốt."

Trương thẩm tử đột nhiên lại gần, lại cách ra một thước.

"Ngươi người này, làm chuyện tốt không thể kiêu ngạo một chút hay sao?"

Tiền Mộc Mộc nhún vai, không coi là vậy.

"Chuyện này cũng không thể tính là công lao của ta. Ta chỉ dạy phương pháp cho mọi người, nhưng cụ thể thực hiện như thế nào là chuyện của mọi người, có thành công hay không cũng chưa chắc, nếu bây giờ bởi vì thành công rồi mà ta dương dương tự đắc, vậy đợi đến sau này xảy ra chuyện gì đó, vậy ta không phải buồn nản đến c.h.ế.t sao?"

Trương thẩm tử ghét bỏ phất phất tay.

"Không có ý tứ, ngươi người này đúng thật là quá thận trọng, ngươi cũng không biết phương pháp của ngươi, bây giờ có bao nhiêu người tranh nhau muốn học, trước kia từng người một đều nói làm việc vô ích, bây giờ thì chỉ mong mau chóng sắp xếp cho ruộng nhà mình..."

Trương thẩm tử còn đang lải nhải, Tiền Mộc Mộc lại không còn kiên nhẫn nghe tiếp nữa.

Nàng lên tiếng ngắt lời:

"Tạm thời không nói nữa, ta còn phải mang cơm cho Tam thúc, khi nào nói tiếp."

Bị ngắt lời, Trương thẩm tử cũng không tức giận. Liếc nhìn hộp cơm trong tay Tiền Mộc Mộc, nàng ấy gật đầu nói:

"Được, ngươi đi đi, ta cũng đi làm việc."

Hai người đi lướt qua nhau.

Ai làm việc người nấy.

Tiền Mộc Mộc nắm tay Hứa Tiểu Bảo, leo lên một đoạn dốc đến nhà Hứa Tú Dương, cửa hơi hé mở, trong nhà vang lên từng tiếng rên rỉ đau đớn.

Tiền Mộc Mộc cau mày, rảo bước vào trong.

Vừa vào đã thấy Hứa Tú Dương nằm sõng soài dưới đất.

Nàng vội vàng đỡ người dậy, đặt lên trên ghế, trong mắt tràn đầy lo lắng hỏi: "Tam thúc, sao thúc lại nằm dưới đất?"

Hứa Tú Dương che miệng ho, vừa tức vừa gấp hoàn toàn không thể nói ra lời.

"Tiểu Bảo, đi qua cách vách xin một bát nước nóng." Tiền Mộc Mộc quay đầu gọi.

"Vâng!" Hứa Tiểu Bảo cuống quýt chạy ra ngoài.

Rất nhanh, bừng một bát nước tới.

Tiền Mộc Mộc cầm bát, đưa đến miệng Hứa Tú Dương, "Tam thúc, thúc uống từ từ."

Hứa Tú Dương cầm bát, uống từng ngụm nhỏ.

Cơn ho dữ dội cuối cùng cũng được đè xuống, ông ấy thở ra một hơi, có hơi yếu ớt nói: "Vừa nãy người Phùng gia đến."

Tiền Mộc Mộc cau mày.

"Phùng gia? Chính là..."

Những lời phía sau, nàng không dám nói tiếp.

Hứa Tú Dương nhìn ra Tiền Mộc Mộc đang né tránh, ông ấy kéo khoé miệng cười tự giễu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Đúng, chính là nương gia của thê tử quá cố kia của ta, đã rất nhiều năm không qua lại, năm nay đột nhiên lại đến cửa, nói ta già rồi không thể cử động được nữa, muốn chăm sóc ta đưa tang ta, còn nói mang đến cho ta một vài thứ mà trước đây thê tử ta từng dùng..."

Tiền Mộc Mộc bĩu môi, khinh thường lóe lên trong mắt rồi biến mất.

Nếu thật sự có tấm lòng đó, đã đến từ sớm.

Hà cớ gì đợi bây giờ mới đến.

Đến cửa vào thời điểm quan trọng này.

Chẳng khác gì chồn đến chúc Tết gà.

Rắp tâm làm cái gì, không cần nói cũng biết.

"Bọn họ đến cửa nói muốn hầu hạ thúc, sao lại còn đẩy thúc nằm dưới đất?" Tiền Mộc Mộc hỏi.

Hứa Tú Dương thở dài.

"Ta không muốn nhìn thấy bọn họ, bảo bọn họ ra ngoài, tiểu tử bên người Phùng Tiểu Quyên kia không thích nghe, tính tình lại lớn, thấy ta đuổi bọn họ, tức giận đùng đùng xông lên muốn động tay với ta... Ta là bị doạ ngã xuống."

Tiền Mộc Mộc nghe vậy trong lòng sinh ra chán ghét.

"Lần sau, trước khi mở cửa thúc nhất định phải xác nhận xem là ai, để loại người này vào cũng chỉ làm thúc thêm bực mình."

Hứa Tú Dương thở dài thật sâu.

"Đúng vậy, quả thật là đang tự thêm bực cho chính mình."

Cháo gạo kê và dưa muối trong hộp cơm đều được bưng ra, vẫn còn ấm áp, Tiền Mộc Mộc nhét thìa vào tay của Hứa Tú Dương.

"Ăn chút đồ trước, chuyện này nghĩ cũng nghĩ không ra.

Hứa Tú Dương im lặng gật gật đầu.

Cúi đầu, ăn cháo gạo kê.

Hứa Tiểu Bảo nghiêng đầu, có hơi bối rối nhìn nương thân nhà mình.

Tiền Mộc Mộc mỉm cười, tay nhẹ nhàng đẩy tiểu gia hoả một cái.

"Đi đi, đi học đi."

Dưới chân Hứa Tiểu Bảo do dự một lát, cắn cánh môi, kéo tay của Hứa Tú Dương.

"Tam gia gia đừng buồn nữa, khi Tiểu Bảo lớn lên, Tiểu Bảo sẽ dưỡng lão đưa tang ngài, không cần Phùng gia gì cả."

Tâm trí Hứa Tú Dương ngưng đọng, nhìn tay của Hứa Tiểu Bảo, ngước mắt nhìn đôi mắt trong veo kia, hốc mắt lập tức ẩm ướt.

Ông ấy mỉm cười, hơi khàn khàn nói:

"Được được, được, Tiểu Bảo dưỡng lão ta."

Thấy Tam gia gia cuối cùng cũng cười, Hứa Tiểu Bảo cũng cười theo, "Vâng! Vậy Tam gia gia, cháu đi học đây!"

"Đi thôi đi thôi."

Nhìn tiểu nha đầu nhảy nhót tung tăng đi bước vào trong nhà, Hứa Tú Dương hoàn toàn mất hết khẩu vị, vung tay áo lau khóe mắt, giọng điệu bi ai nói:

"Đây mới là thật sự muốn dưỡng lão ta. Phùng gia kia nào phải muốn dưỡng lão ta, chỉ là muốn chiếm cái trạch tử và tiền tài trên người ta mà thôi..."

Tiền Mộc Mộc đồng ý nói:

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cũng đúng."

"Dù sao thúc cũng là một lão đầu cô đơn, nói không chừng người khác cũng nói về cháu như vậy."

Hứa Tú Dương hơi sửng sốt.

"Nói gì về cháu?"

Tiền Mộc Mộc nói: "Nói cháu là vì trạch tử này và người trên người thúc, mới khăng khăng một mực đối xử tốt với thúc."

Nói đến chỗ này, nàng lại gần cực kỳ thần bí.

"Tam thúc, cháu cá với thúc, tuyệt đại đa số người trong thôn đều nói như vậy."

Hứa Tú Dương khóc không được cười cũng không xong.

"Chuyện này có gì tốt mà đánh cược. Lời đồn của người ngoài không đáng nhắc tới, cháu đối xử với lão đầu ta thế nào, trong lòng ta biết rõ, cho dù bọn họ nói cái gì, cháu làm việc chính cháu muốn làm là được rồi."

"Ai!"

Tiền Mộc Mộc đột nhiên vỗ tay.

"Này mới đúng! Là phải nghĩ như vậy."

"Tam thúc, những lời thúc nói này cũng có thể áp dụng cho thái độ với Phùng gia. Chúng ta nói câu không dễ nghe, Tam thẩm thẩm đã c.h.ế.t rất nhiều năm rồi."

"Trong lòng ngài nhớ thường phần cảm tình này, như Phùng gia đã không còn chuyện gì của Tam thẩm thẩm từ sớm, thứ bọn họ nhớ thương cũng chỉ có chút gia tài này của thúc, thúc nếu như vì chút chuyện này mà đau thương, còn buồn bã không ăn được cơm, này chẳng phải có hơi được một mất mười."