Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 367



Hứa Tú Dương lẩm bẩm gật đầu.

"Đúng vậy, vì những người đó mà không ăn được cơm, quả thật không đáng. Ta phải ăn cơm thật ngon, sống lâu hơn một chút, như vậy cho cho dù bọn họ muốn chiếm của hời của ta, cũng chưa chắc đã chiếm được."

Tự nói với chính mình, ông ấy cầm thìa đút một thìa cháo gạo kê vào trong miệng.

Tiền Mộc Mộc ở bên cạnh nhìn, trên mặt lộ ra một tia ý cười.

Tam thúc tuổi lớn rồi, càng quan tâm đến tình thân.

Cũng rất dễ vì thái độ của một số người đối với ông ấy, mà rơi vào tình trạng tự thương mình sâu sắc, nhưng có một số người hoàn toàn không đáng.

Nàng cũng không muốn Tam thúc, vì những người thèm muốn tài sản của ông ấy mà phiền não.

"Răng rắc!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Cửa sân bị đẩy ra.

Toàn Bách Xuyên cúi đầu bước vào, dáng vẻ buồn bực không vui, khiến người ta nhìn một cái là biết đang có tâm sự.

Tiền Mộc Mộc nhướng mày.

"Sao thế này?"

Toàn Bách Xuyên đặt m.ô.n.g ngồi sụp xuống bên cạnh, hai tay buông thõng trên tay vịn ghế, giống như xác ve sầu, chỉ biết kêu lèo xèo.

Tiền Mộc Mộc nghe đã thấy phiền, giơ chân đá một cái.

"Muốn nói thì nói, đừng kêu ma gọi quỷ."

Bị sư phụ đá một cái, Toàn Bách Xuyên ngồi ngay ngắn, có vẻ chán nản ỉu xìu nói: "Mấy ngày trước không phải có một cô nương đến nhà ta sao."

Nói được nửa câu, Tiền Mộc Mộc trợn trắng mắt một cái.

"Tiểu tử thối ngươi, còn có thể nói chuyện tử tế không?"

Toàn Bách Xuyên bĩu môi, ánh mắt oán trách nhìn nàng.

"Sư phụ, người không thể dịu dàng với ta một chút sao?"

"Không thể, có chuyện thì nói chuyện." Tiền Mộc Mộc cự lại, "Nói mau, rốt cuộc là chuyện gì."

Toàn Bách Xuyên chầm chậm thở một hơi dài.

"Sáng hôm nay, Hứa bà đỡ đến nhà ta nói, cô nương kia mang thai hài tử của nam nhân khác, phụ mẫu nàng ta coi thường, nghĩ muốn tìm một nhà khác tiếp nhận. Sàng qua lọc lại chọn trúng đầu ta, sau khi cô cô biết chuyện này, ở nhà chửi ầm ĩ, cô phụ ta cũng tức giận không nhẹ."

Như trong dự liệu, Tiền Mộc Mộc không cảm thấy ngạc nhiên.

"Ồ."

"Ồ?" Hai tay Toàn Bách Xuyên ôm đầu, mặt mũi buồn rầu, "Sư phụ, người đừng lạnh nhạt như vậy được không? Ta thực sự rất đau lòng."

Vẻ mặt Tiền Mộc Mộc nhàn nhạt.

"Ai bảo lúc ban đầu ngươi không hỏi rõ ràng, vội vàng động lòng."

"Dù sao cũng chưa thành hôn, cùng lắm thì lại tìm là được. Ngươi vẫn còn trẻ, hoảng gì chứ."

"A!" Toàn Bách Xuyên đột nhiên ngửa mặt lên trời kêu to, cào cấu tim gan.

Tiền Mộc Mộc và Hứa Tú Dương đều bị dọa giật mình.

Tức giận lại đá một cái nữa, Tiền Mộc Mộc giơ tay lên hù dọa, "Nói chuyện tử tế cho ta, làm chuyện gì dọa người!"

Toàn Bách Xuyên ôm hai cánh tay, co rúm né tránh.

Hắn bẹp miệng, oan ức không thôi nói:

"Thực sự rất thích cô nương đó, những câu hỏi nàng ấy hỏi ta lúc đó, sau này ta đều nghiêm túc suy nghĩ, nhưng không tới nàng ta thế mà, thế mà coi ta thành kế phụ của hài nhi, đúng thực là có thể tức c.h.ế.t ta."

"Thích thì có tác dụng gì?"

Tiền Mộc Mộc hỏi lại, trong giọng điệu mang theo khinh thường, "Thứ như tình cảm này, khó kiểm soát nhất, đặc biệt là tình cảm nam nữ. Ta khuyên ngươi vẫn nên chuyên tâm học y, mau chóng học được tay nghề, đừng cả ngày đến tối nghĩ cái này cái nọ."

Toàn Bách Xuyên cuộn tròn trên ghế, trong miệng hừ hừ.

"Sư phụ, trái tim của người làm bằng đá sao, chẳng lẽ người chưa từng thích qua người nào sao?"

Tiền Mộc Mộc mở miệng định nói không có.

Nhưng vào lúc này, Hứa Tú Dương đột nhiên lên tiếng:

"Có chứ! Làm sao có thể không có."

"Sư phụ ngươi năm đó khi yêu nam nhân của nàng, phải gọi là nhiệt liệt kiên trì, chỉ kém nhét nam nhân của nàng ấy vào trong con ngươi."

Toàn Bách Xuyên kinh ngạc trợn to mắt.

"Thật hay giả?!"

Hắn nén cười, trêu chọc nhìn sư phụ nhà mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Sư phụ, không ngờ tới, ngươi chung tình như vậy. Là ai vừa nãy còn nói tình cảm vô dụng? Hửm? Người nói đi."

Tiền Mộc Mộc kéo khoé môi, ha ha cười khan.

Không phản bác, cũng không khẳng định.

Nói thật, nàng thật sự chưa từng trải qua tình yêu gì. Cũng thật sự không hứng thú với thứ này.

Nhưng nguyên thân, dường như vẫn rất thích Hứa tú tài.

Toàn Bách Xuyên truy hỏi, còn muốn moi ra một vài chi tiết từ trên người sư phụ nhà mình, cuối cùng lại không hỏi được gì cả.

Tiền Mộc Mộc thật sự không biết.

Còn Hứa Tú Dương thì không muốn nói.

Mặc dù ông ấy rất thích nói chuyện dong dài, nhưng cũng biết Hứa tú tài đã mất được mấy năm, người quá cố nhắc nhiều cuối rồi, cùng cũng chỉ còn dư lại nỗi buồn không thể kể hết.

Ăn xong bữa sáng, Tiền Mộc Mộc tiện thể rửa sạch bát đĩa ở đây, bỏ vào hộp cơm, nói với Tam thúc một tiếng, xách hộp cơm rời đi.

...

Hứa gia cuối thôn.

Tiền Mộc Mộc về đến nhà, đặt hộp cơm xuống.

Đi xem Lý Nha Nhi một cái, quay đầu cầm d.a.o chặt củi lên chạy lên núi.

Khoảng thời gian này thời tiết biến đổi thất thường, vì nha đầu Tiểu Lạc Lạc kia, gian chính bình thường đều đang đốt lửa, này cũng dẫn đến lượng củi tiêu hao hơn nhanh một chút.

Trước kia khi mấy đứa nhỏ còn ở nhà, thường xuyên đi chặt củi về nhà, bây giờ thì mỗi đứa chia ra trời nam biển bắc, nàng nói không cô đơn là giả.

Nhưng vừa nghĩ đến, mấy hài tử đều đang nỗ lực vì tương lai của chính nó, nỗi nhớ của nàng lại ít đi vài phần, càng nhiều là vui mừng.

Chặt củi ầm ầm trên núi, chia đợt kéo củi về nhà.

Có lẽ là tuyết rơi đột ngột, Tiền Mộc Mộc còn nhặt được khá nhiều củi khô trên núi, đều kéo hết về nhà, đến khi hoàn hồn lại thì, đã là giữa trưa.

Bận rộn đến đổ mồ hôi hột, nàng túm cổ áo lau mồ hôi trên trán, đặt d.a.o chặt củi xuống, chuẩn bị đi nấu cơm, mới phát hiện Lý Nha Nhi đã nấu cơm xong rồi.

Ngồi quanh bàn ăn cơm, Tiền Mộc Mộc nói: "Nha Nhi, trước kia khi con ở cữ đã vất vả nhiều rồi, cơ thể vẫn cần chăm thêm, việc nhà gì đó, ta sẽ làm, con đừng lúc nào cũng động đậy."

Lý Nha Nhi gắp rau, nghe vậy nói:

"Ai dô nương, trong lòng con đều biết chừng, người đừng bận lòng."

Tiền Mộc Mộc mỉm cười.

"Được rồi."

Lý Nha Nhi bây giờ đã nghĩ thông suốt hơn nhiều, ở trong cái nhà này càng ngày càng có thể sống với thân phận nghĩa nữ, đối với nàng cũng bỏ đi sự câu nệ và khách sáo của nhi tức với mẹ chồng, thay vào đó là sự tự nhiên và thân thiết.

Thế này là tốt nhất.

Thế này mới giống như người một nhà chân chính.

Ăn cơm xong, Tiền Mộc Mộc đứng dậy đang dọn dẹp bát đĩa, bên ngoài truyền đến tiếng động.

Mở cửa ra nhìn.

Là một con chim bồ câu.

Ngồi trên mái hiên cửa viện, đi lại qua lại.

Ánh mắt của Tiền Mộc Mộc sáng lên, chạy đến dưới mái hiên.

Chim bồ câu rất thông minh, cúi người đáp xuống vai nàng.

Bắt lấy con chim, tháo tờ giấy nhỏ buộc ở chân chim.

Cầm tờ giấy nhỏ, mở ra.

‘Tất cả đều tốt, đừng lo lắng.’

Tờ giấy nho nhỏ, ngắn gọn vài câu.

Nét chữ mạnh mẽ, dứt khoát lưu loát.

Nhìn thấy mấy câu này, trong mắt Tiền Mộc Mộc hiện ra ý cười, xem ra thằng bé Tiểu Thạch Đầu sống ở Kinh Thành vẫn còn ổn.

Lúc ban đầu khi Linh Nhất rời đi, đã đưa cho nàng một con chim bồ câu.

Sau khi đến Kinh Thành, cứ cách một khoảng thời gian ngắn lại viết thư cho nàng, mặc dù đều chỉ vài câu ngắn ngủn, nhưng có thể từ đó đọc ra tình hình gần đây của Tiểu Thạch Đầu.

Cũng chính nhờ những lời ít ỏi này, nàng mới dần dần yên tâm lại.

"Nương, trên thư viết gì vậy?" Hứa Gia Tề ở bên cạnh nghiêng đầu hỏi.

Tiền Mộc Mộc cúi đầu, cười nói:

"Thư nói, nhị ca con tất cả đều tốt, bảo chúng ta đừng lo lắng."