Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 428



Hai ngày sau.

Sáng sớm.

Cửa viện nhà cũ Hứa gia bị gõ cửa.

"Nương! Người có ở nhà không?! Mở cửa!"

Trong phòng ngủ.

Tiền Mộc Mộc bật dậy như một con cá chép.

Đi ra ngoài, tháo then cửa xuống.

Vẻ mặt Hứa Gia Liên vội vàng, trên trán đọng giọt mồ hôi.

"Nương, con nghe trong thành nói, quan sai đang trưng binh khắp nơi, con lo cho người nên vội vã quay về."

Tiền Mộc Mộc mím môi.

"Vào rồi nói."

Vào gian chính.

Nhị lão Hứa gia cũng đã dậy.

Ba người ngồi vây quanh Hứa Gia Liên.

"Hài tử, ta nghe Lý Chính nói bây giờ biên quan chiến sự khắp nơi, lần này quan phủ tuyển binh, là muốn chuẩn bị đánh một trận lớn kéo dài, không biết mấy năm mới xong, con lần này đi sợ là khó mà trở về được…." Hốc mắt của Hứa lão đầu đỏ hoe, cực kỳ đau lòng nói.

Hứa lão thái thái nắm c.h.ặ.t t.a.y của Hứa Gia Liên, nước mắt giàn giụa rơi từ khuôn mặt đầy nếp nhăn năm tháng xuống, "Hài tử, chuyện cháu hưu thê năm ngoái kia, lúc đó nãi nãi nói nặng lời với cháu một chút, cháu đừng ghi hận nãi nãi…."

Hứa Gia Liên mím môi nở nụ cười nhẹ, nắm lại tay của nãi nãi nhà mình, "Không đâu nãi nãi, lúc đó là cháu làm chuyện hồ đồ. Trong lòng tôn nhi hiểu, những lời người nói kia đều là vì tốt cho tôn nhi, mong tôn nhi có trách nhiệm của một nam tử hán."

Hứa lão thái thái nghẹn ngào không nói được lời nào.

Đôi mắt đẫm lệ, nhìn chằm chằm vào Hứa Gia Liên.

Tạo nghiệt, đại tôn của bà ấy sắp phải lên chiến trường c.h.é.m g.i.ế.c với người khác.

Tôn nhi của bà ấy…

Càng nghĩ, lão thái thái càng đau lòng.

Miệng phát ra tiếng nức nở, bi thương không thôi.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Bà nó, được rồi được rồi." Hứa lão đầu ôm vai Hứa lão thái thái, dịu dàng vỗ an ủi, "Đại Liên là hài tử thông minh, nó chắc chắn sẽ nghĩ ra cách bảo vệ mình."

Mặc dù nói vậy Hứa lão đầu lại không thể tự lừa chính mình.

Trên chiến đao kiếm không mắt, không thiếu người chết.

Tôn nhi của ông ấy, sợ là có đi không về.

Nghĩ đến đây, Hứa lão đầu cũng không kìm được mà rơi nước mắt.

Hứa Gia Liên quay đầu, nhìn nương thân nhà mình, "Nương, trong thời gian nhi tử không ở nhà người chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để nhi tử lo lắng."

Mắt Tiền Mộc Mộc cay cay.

"Đại Liên, ta…."

Cửa viện đột nhiên bị đẩy ra.

Lý Chính đứng ngoài cửa.

"Hứa Gia Liên mau đến từ đường, quan sai đến đón người rồi."

Tiền Mộc Mộc hoảng hốt!

Nắm lấy cánh tay Hứa Gia Liên, vội vàng căn dặn:

"Đừng lỗ mãng xông lên phía trước, nhất định phải bảo vệ chính mình cho tốt, làm đào bình cũng không sao, nương ở nhà đợi con về!"

Hốc mắt Hứa Gia Liên đỏ hoe, gật đầu không nói lời nào.

Nhìn tiểu tử lớn hai mươi tuổi mi mày đã trưởng thành này, Tiền Mộc Mộc nở một nụ cười chua xót.

"Đi đi."

Hứa Gia Liên khàn giọng, muốn nói gì đó.

Nhưng đến bên miệng, lại hóa thành im lặng.

Dư quang khóe mắt liếc nhìn thấy ba bóng người.

Hắn đưa mắt nhìn qua.

Đối diện với ba đôi mắt lo lắng.

Hắn bước đến, bàn tay lớn xoa đầu của Hứa Gia Tề và Hứa Tiểu Bảo, sau đó nhìn Lý Nha Nhi.

"Xin lỗi, Lạc Lạc sẽ phải để một mình ngươi chăm sóc rồi."

Lý Nha Nhi mím môi, đưa Hứa Hỉ Lạc qua.

"Ôm nữ nhi của chàng đi."

Hai tay Hứa Gia Liên đón lấy, ôm lấy dỗ dỗ.

Hứa Hỉ Lạc không lạ người, vừa trêu đã cười.

Tiếng cười như tiếng ngọc va vào đá, trong trẻo êm tai.

Mi mày của Hứa Gia Liên nở ra nụ cười, dán mặt vào cọ cọ, cố nén nỗi lòng không nỡ đầy bụng trả hài tử cho Lý Á Nhã, đầu cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

Người Hứa gia vội vã đuổi theo.

Theo đến từ đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thanh niên cả thôn tập trung lại.

Bốn phía xung quanh là người già hài tử.

Quan sai ở trên điểm danh nhân số một lượt, cất giọng nói: "Đứng thành hai hàng, xuất phát!"

Tiền Mộc Mộc nhìn Hứa Gia Liên đang đứng trong đội ngũ, vừa nghĩ đến việc lần chia ly này cả đời khó gặp lại, nước mắt không thể kiềm chế mà tuôn trào.

Mẫu thân háo thắng cả đời rơi lệ, trong lòng Hứa Gia Liên bi ai không thôi, cảm thấy bất hiếu sâu sắc, đội ngũ sắp rời đi, hắn vén áo bào quỳ xuống dập đầu!

"Nương! Con bất hiếu đi rồi!"

Những người khác trong đội ngũ nhìn thấy vậy, cũng dập đầu tạm biệt người thân.

Thấy cảnh tượng như vậy, quan sai cũng không giục người đi.

Đợi mọi người dập đầu xong, mới giục mau đi.

Hai ba trăm người, rầm rộ rời đi.

Người vừa đi, khung cảnh bỗng trở nên có hơi tịch mịch.

"Đi thôi, về nhà." Hứa lão thái thái kéo cánh tay của Tiền Mộc Mộc, "Đại Liên không phải đứa ngốc, chắc chắn sẽ nghĩ cách trở về báo hiếu cho chúng ta."

"Vâng, sẽ về, sẽ trở về."

Tiền Mộc Mộc an ủi chính mình như vậy, cố gắng làm cho tâm trạng bồn chồn bất an hơi bình tĩnh lại một chút.

......

Lại mấy ngày nữa trôi qua.

Tháng năm vừa đi, trời tháng sáu trời trong thoáng mát.

Sau chuyện chống lũ, tuyển binh, mọi người trong thôn cũng trở lại cuộc sống bình thường.

Trải qua ngập nước, thóc lúa của cả thôn đều hỏng hết.

Làm sao sống sót qua năm nay, trở thành vấn đề khó khăn của tất cả mọi người.

Mọi người nghĩ đủ mọi cách để đào đất trồng rau, tìm con đường sống sót.

Tiền Mộc Mộc cũng không dám buông thả, gần như cả ngày đều ở trong núi sâu rừng thẳm, bạt mạng đào thứ gì đó đổi tiền, lương thực tích trữ trước đây đều không thể ăn nữa.

Nếu nàng không nỗ lực, đám hài tử sẽ phải chịu đói theo nàng.

Hôm nay, lại mất cả một ngày ở trong núi như mọi khi.

Hoàng hôn buông xuống, Tiền Mộc Mộc mới đi xuống núi.

Những ngọn núi xung quanh thôn, nàng đã đi gần hết, số lượng thảo dược đnags tiền có thể đào quá ít, ngày mai đi qua núi của thôn khác dạo xem sao.

Nhưng núi của thôn khác cũng không phải muốn đi là đi được, nếu bị bắt gặp, bị mắng một trận vẫn còn nhẹ.

Ngọn núi để thoát lũ phía sau thôn kia, hình như không có chủ...

Chốc nữa đi hỏi trưởng thôn xem.

Nếu thật sự không thuộc về thôn nào, vậy nàng sẽ đi.

Quyết định xong ý tưởng, Tiền Mộc Mộc bước nhanh hơn một chút.

Vội vã đi đến chân núi, lại thấy phía bên phía thôn Như Khê khắp nơi bừng lên ánh lửa!

Tiền Mộc Mộc hơi ngạc nhiên nhướn mày.

Men theo bờ ruộng, đi về phía nhà cũ.

Chưa đi được nửa đường thì đụng độ với nhị lão.

"Mẹ chồng, thôn Như Khê bị cháy rồi." Tiền Mộc Mộc bình thản nói.

"Chạy! Quân khởi nghĩa đã đánh đến đây rồi! Đang cướp bóc tàn phá dữ dội ở thôn Như Khê, sắp đến thôn chúng ta rồi!" Hứa lão đầu nói.

.......

Một đêm trôi qua.

Đoàn người chạy nạn kéo dài, cho dù nhìn về phía trước hay phía sau, đều không nhìn thấy cuối.

Hứa Tiểu Bảo từ trên xe bò tỉnh dậy, ánh mắt lim dim.

"Nương, con đói quá..."

Tiền Mộc Mộc sờ vào tay áo, lấy từ trong đó ra một miếng màn thần, bẻ ra, đưa một nửa cho Hứa Gia Tề, nửa còn lại đưa cho con bé.

"Ăn từ từ, cẩn thận bị nghẹn."

Tiếng chuông treo trên cổ bò, Tiền Mộc Mộc tháo xuống, bò vàng kéo xe bò đi chậm rãi, hai hài tử nằm trên đống đồ đạc, gò bó nhưng cũng không còn cách nào.

Đi cả đêm, mọi người đều mệt nhoài.

Lại không có ai nói dừng lại nghỉ ngơi.

Hứa Gia Tề ăn từng miếng từng miếng nhỏ màn thầu xong, nhìn vào đội ngũ phía trước, nghiêng đầu hỏi: "Nương, chúng ta đang đi đâu vậy?"

Tiền Mộc Mộc chống tay lên thành xe bò, có hơi mệt mỏi.

"Chúng ta đi quận Minh Khê."

"Đi quận Minh Khê mất bao lâu?"

"Ngày đêm không nghỉ, khoảng năm ngày."

"Năm ngày... quá xa."

"Tiểu Tề buồn ngủ không? Ngủ thêm một lát nữa đi."

Hứa Gia Tề muốn nói chính mình đã ngủ cả đêm, bây giờ không buồn ngủ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của nương thân, cậu bé không nỡ làm phiền nương nữa, ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm mắt lại.