Tiền Mộc Mộc chống tay lên thành xe bò, thực sự rất mệt.
Quận Minh Khê có quân đội triều đình đóng quân, quân khởi nghĩa không dám đối đầu trực diện, chỉ cần bọn họ có thể vào quận Minh Khê thì sẽ an toàn.
Đây đều là những gì Lý Chính nói với nàng.
Nàng vốn dĩ muốn lên trấn, đón Tiểu Phục đi cùng.
Nhưng thời gian không đợi người, một khi nàng chậm trễ, người trong nhà rất có thể rơi vào tay quân khởi nghĩa do giặc cỏ thành lập.
Nghe nói quân khởi nghĩa này không quan tâm người già yếu bệnh tật, chỉ cần gặp phải là g.i.ế.c hết, nếu gặp được nam nhân cường tráng, sẽ kéo vào đội.
Nhưng nếu gặp nữ nhân, sẽ bắt lại chơi đùa đến chết.
Thực sự là tồn tại huỷ diệt nhân tính.
Phía sau đột nhiên vang lên một trận xôn xao.
Tràn đầy tiếng la hét bén nhọn.
"Chuyện gì thế này?" Hứa lão thái thái có lòng muốn tìm hiểu một hai.
Nhưng ánh mắt Tiền Mộc Mộc lại sắc bén.
"Đi!"
Kéo xe bò, rời khỏi đội ngũ gấp rút lên đường.
Hứa lão đầu dắt bạn già nhà mình, vội vã theo sau. Hứa Văn Hòa cũng dẫn Mã A Muội lặng lẽ đi theo. Hứa Văn Lợi nhìn thấy cũng vội vã chạy theo.
Không ngừng nghỉ từ sáng đến tối.
Dù người mạnh đến đâu, cũng không thể chịu đựng được.
"Nghỉ một lát đi." Tiền Mộc Mộc nói với nhị lão, dừng xe bò lại, đỡ Hứa Gia Tề và Hứa Tiểu Bảo xuống xe bò.
Nói với hai tiểu gia hoả:
"Hai đứa các con đừng chạy xa, đi nhặt ít củi khô ở gần đây về, chúng ta đun ít nước nóng uống."
Vân Mộng Hạ Vũ
Hứa Gia Tề và Hứa Tiểu Bảo cùng gật đầu.
Đi xuống phía dưới dốc của rừng cây, nhặt củi khô.
Tiền Mộc Mộc lại tháo xe đẩy xuống, để bò vàng tự đi ăn cỏ, tiếp đó lấy cái nồi nhỏ xuống, chống bằng kiềng ba chân, rút ra một ống tre dài, đổ một ít nước vào nồi.
Đi đường một ngày một đêm, không ăn chút thức ăn nóng căn bản không thể chịu đựng được.
Sau khi nhị lão Hứa gia dừng lại, liền ngồi trên một tảng đá tựa lưng vào nhau nghỉ ngơi, rõ ràng là mệt không thôi.
Bốc một nắm lá thông khô trên mặt đất, Tiền Mộc Mộc lấy ra đồ đánh lửa ra đốt lên, đặt dưới kiềng ba chân, hai tiểu gia hoả cũng mang củi về.
Ngọn lửa bùng lên, đun nước trong nồi.
Tiền Mộc Mộc đổ một ít bột vào bát to, trộn đều với nước, dùng đũa véo từng cục từng cục nhỏ bỏ vào nồi...
Chín hết nổi lên trên xong, rắc một ít muối.
Nấu xong một nồi bánh bao bột.
Mỗi người múc một bát.
Vùi đầu ăn.
Không ai nói chuyện.
Đi cả ngày đường, đây là bữa đầu tiên.
Tiền Mộc Mộc đã đói đến mức bụng dính vào lưng, giữa đường nàng như điên mà muốn ăn thứ gì đó, nhưng lại sợ bọn giặc cỏ phía sau đuổi đến, chỉ có thể không ngừng gấp rút lên đường.
Ăn một bát bánh bao bột, vẫn cảm thấy đói.
Nhưng không thể ăn nữa.
Lương thực không có bao nhiêu, phải tiết kiệm chống đỡ đến quận Minh Khê.
Dùng mấy lá cây lau sạch bát, lại dùng nước tráng qua, bỏ vào trong giỏ. Hai hài tử và nhị lão cũng làm động tác tương tự.
Dập tắt lửa, cất nồi đi.
Tiếp tục lên đường.
Hứa Gia Tề và Hứa Tiểu Bảo không lên xe, kiên quyết muốn đi bộ.
Tiền Mộc Mộc cau mày, "Đừng nghịch, chúng ta phải mau chóng đến quận Minh Khê."
Hứa Gia Tề lắc đầu.
"Nương, người và gia gia nãi nãi thay phiên nghỉ một chút có được không?"
Ba người liếc mắt nhìn nhau, Tiền Mộc Mộc là người đầu tiên mở miệng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Chúng ta vẫn còn một quãng đường rất dài phải đi, tiếp tục như thế này không phải cách, Tiểu Tề nói đúng, chúng ta thay phiên nghỉ ngơi đi, nếu không cơ thể cũng không chịu đựng được."
Hứa lão đầu nhìn bạn già nhà mình.
"Thân thể bà yếu nhất, bà lên nằm nghỉ một lát đi."
Chưa bao giờ phải chịu đựng như vậy, bây giờ Hứa lão thái thái cảm thấy cả người đều khó chịu dữ dội, mí mắt gần như không thể mở ra được.
Nghe lão đầu nhà mình nói vậy, bà ấy gật đầu.
Có chút xấu hổ nói với Tiền Mộc Mộc:
"Ta quả thực cũng có hơi không chống đỡ được nữa, ta ngủ trước một lát, đợi lúc nữa đến lượt con ngủ."
Tiền Mộc Mộc kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, không có tâm trạng nói những lời khách sáo, thẳng thắn nói: "Con đỡ người lên."
Nói xong, nàng giơ tay đỡ một cánh tay của lão thái thái.
Hứa lão đầu đỡ phía bên kia.
Hứa lão thái thái ngồi trên xe bò, nằm xuống điều chỉnh góc độ một chút, nhắm mắt lại rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Tiền Mộc Mộc dắt dây thừng của bò vàng, đi ở phía trước.
Hứa lão đầu dắt một tay dắt tôn nhi, đi theo bên cạnh.
Đoàn người đi về quận Minh Khê trong đêm tối mênh mông, từ từ bước đi.
Không khí yên tĩnh, tiếng chim hót ở vùng núi phía xa truyền đến.
"Một mình con chăm hai hài tử, vốn dĩ đã đủ vất vả rồi, hai lão gia hoả chúng ta còn liên lụy đến con, thật sự xin lỗi." Hứa lão đầu đột nhiên nói.
Thân hình của Tiền Mộc Mộc khẽ khựng lại.
"Cái gì mà lôi kéo? Người nói những lời này thật khó nghe. Người một nhà ở cùng nhau, chẳng phải khi ngươi gặp khó ta đỡ ngươi, ta gặp khó ngươi đỡ ta sao."
Hứa lão đầu cụp mắt xuống, cười nhẹ một tiếng.
"Có lẽ là trong thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, một lão đầu tử không thích nghĩ nhiều như ta, cũng không khỏi không nghĩ lung tung. Ta và bạn già nhà ta đều đã sáu mươi bảy mươi tuổi rồi."
"Lần này đến quận Minh Khê nếu có thể định cư thì tốt, nếu không thể định cư, tiếp tục bôn ba, cũng không biết cơ thể già nua này của mình có thể chống đỡ được đến khi nào..."
Tiền Mộc Mộc im lặng không trả lời.
Không chỉ Hứa lão đầu suy nghĩ vấn đề này, nàng cũng đang nghĩ.
Với góc độ của một người ngoài cuộc mà nói, dân tị nạn nhiều như vậy, đều đổ về quận Minh Khê, sắp xếp chỗ ở như thế nào là một vấn đề, không chỉ khó quản lý, còn mang lại gánh nặng trị an rất lớn trong thành.
Chỉ hy vọng quân thủ của quận Minh Khê là một người có lòng thương dân.
Có thể cho bọn họ vào thành, tạm thời ở lại.
"Chúng ta đến quận Minh Khê, chắc hẳn sẽ cho chúng ta vào, chỉ là cần đưa bạc." Hứa Văn Hòa đột nhiên xen vào nói.
"Sao ngươi biết?" Hứa lão đầu hỏi.
"Buổi trưa hôm nay, con nghe từ miệng người khác nói, muốn vào quận Minh Khê, mỗi người đều cần phải nộp một lượng bạc phí đầu người." Hứa Văn Hòa nói.
"Một lượng bạc!" Hứa lão đầu kinh ngạc một chút.
"Nhất thiết phải đi quận Minh Khê sao? Theo ta thấy, chúng ta không bằng trực tiếp đi đến Kinh Thành, đó là nơi Hoàng đế ở, trị an chắc chắn phải tốt hơn quận Minh Khê cả vạn lần." Mã A Muội nói.
"Trước khi nói ngươi suy nghĩ một chút được không? Kinh Thành xa như vậy, chỉ dựa đi bộ đã mất non nửa năm, lộ phí trên đường ngươi chi ra sao? Lỡ như gặp phải đạo tặc, sợ là ngươi còn chẳng có mạng để đi." Hứa Văn Lợi chen vào quát.
"Nhị ca, ngươi nói kiểu gì vậy?! Cái gì gọi là ta nói không suy nghĩ? Ngươi thì có não à!" Mã A Muội nạt lại.
"Ngươi làm sao vậy? Ta chỉ nói thật mà thôi, không thích nghe thì ngươi có thể khâu tai lại." Hứa Văn Lợi không chịu nhường bước.
Mã A Muội trợn mắt há mồm, muốn nạt lại.
"Đều câm miệng hết cho ta!"
Tiền Mộc Mộc gầm một câu.
"Vốn dĩ đã đủ phiền rồi, chí cha chí choé nói không ngừng, các ngươi là chim sẻ sao?"
Sắc mặt Hứa Văn Lợi và Mã A Muội lúng túng, trợn nhau một cái, đều không nói gì nữa.
Cũng không phải là sợ Tiền Mộc Mộc.
Mà bọn họ đều biết, cãi nhau như này thực sự không thể giải quyết được vấn đề gì.
Đoàn người di chuyển chậm chạp như ốc sên.
Lại một đêm trôi qua.
Nhìn mặt trời mọc lên ở phía chân trời, Tiền Mộc Mộc lại có chút choáng váng.
"Đại chất nhi tức, con ngủ một lát đi." Hứa lão đầu xuống khỏi xe bò.
Tối qua Hứa lão thái thái ngủ nửa đêm đầu tiên, đổi Hứa lão đầu lên, bây giờ trời sáng rồi, cũng nên đổi người khác.