Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 452



Tiền Mộc Mộc cười ngượng ngùng.

"Xin lỗi."

Mục Trường Viễn lắc đầu, trong mắt tren đầy bất lực. Hắn cũng biết đến đây không phải là ý muốn của Tiền Mộc Mộc.

"Mộc Mộc tỷ, lên xe lên xe." Phạm Ngọc An kéo người lên xe, Tiền Mộc Mộc đi theo sau, vịn vào khung xe đi lên.

Có nữ quyến xa lạ ở, Mục Trường Viễn không ngồi trong chiếc xe ngựa này.

Hai chiếc xe ngựa, từ từ chuyển động.

Qua cổng thành, ra khỏi thành Phái.

Gió lạnh thổi vù vù.

Trong xe, lại cực kỳ ấm áp.

Phạm Ngọc An chen ngồi đến bên người Tiền Mộc Mộc, cười híp mắt nói: "Tỷ, gần đây ngươi có gặp Linh Nhất không?"

Liếc nhìn một cái, Tiền Mộc Mộc có hơi buồn cười.

"Từ khi nào ngươi cũng trở nên hóng chuyện như vậy?"

Đảo mắt một vòng, nàng cười hỏi: "Ngươi và vị trong chiếc xe ngựa phía trước kia thế nào rồi?"

Muốn ăn dưa lại bị ném về lại, rơi vào chân mình, Phạm Ngọc An kéo khoé miệng cười gượng, "Chỉ là bằng hữu mà thôi, thật ra chúng ta không có cái gì..."

Tiền Mộc Mộc ồ một tiếng.

Ánh mắt chứa đầy ý vị.

Trêu ghẹo nói:

"Chỉ là bằng hữu à."

Bị nhìn như vậy, sắc mặt của Phạm Ngọc An dần dần đỏ ửng, tức giận bực bội đến mức chuyện đã rồi cứ mặc cho qua.

"Được rồi được rồi! Ta thừa nhận, ta và hắn không chỉ là bằng hữu mà thôi, trước đây chúng ta bởi vì một vài chuyện mà mỗi người đi một ngả, ta chạy đến thôn Lộ Sơn để trốn hắn, hắn tốn rất nhiều tâm sức mới tìm được ta, hắn vẫn luôn muốn ta trở về Kinh Thành..."

Nàng cụp mắt xuống, chơi đùa với ngón tay.

"Nhưng ta bởi vì một vài chuyện đã từng xảy ra trước đây, có bóng ma tâm lý với Kinh Thành, ta không muốn trở về. Bây giờ đối với ta mà nói, chỉ có ở thôn Lộ Sơn, ta mới có thể tìm được nơi thuộc về mình, đó mới là nhà của ta."

"Điều quan trọng nhất chính là, hắn là Thừa tướng một nước, mà ta chẳng qua chỉ là một tú nương, thân phận khác nhau một trời một vực, chúng ta chú định không có kết quả gì."

Tiền Mộc Mộc trầm ngâm một chút.

"Ngươi có ý với hắn không?"

"Tất nhiên là có." Phạm Ngọc An không cần nghĩ ngợi.

"Nếu đã có ý, thì lại xem xét tâm ý của hắn một chút." Tiền Mộc Mộc nắm lấy tay của Phạm Ngọc An, nhẹ nhàng vỗ vỗ, "Tình có thể vượt ngàn khó khăn, câu nói này chỉ là một danh từ giả, điều thực sự cần xem chính là hắn nguyện ý làm gì cho ngươi, mà ngươi lại có thể nhận được gì từ mọi tâm ý mà hắn trao ra?"

"Nếu hắn thật sự yêu ngươi, ngươi lại vừa khéo có thể chấp nhận phần tâm ý này của hắn, vậy đừng ngại thử tìm một cách giải quyết từ giữa, ngươi cũng đã nói hắn là Thừa tướng một nước, vậy đầu óc của hắn nhất định rất linh hoạt."

"An An, ngươi phải hiểu một đạo lý, ai tạo ra vấn đề thì người đó giải quyết, bởi vì chỉ có người tạo ra vấn đề mới biết đáp án chính xác của vấn đề."

Phạm Ngọc An l.i.ế.m liếm cánh môi hơi khô.

"Mộc Mộc tỷ, vậy ta có thể làm cái gì?"

Mi mắt Tiền Mộc Mộc cong cong, trong mắt hàm chứa một tia ý cười.

"Ngươi cần làm chính là kiên trì suy nghĩ bây giờ của mình, làm những gì mình muốn. Đừng suy nghĩ quá nhiều, lấy mình làm trung tâm."

Phạm Ngọc An gật gật đầu.

"Mộc Mộc tỷ, cảm ơn ngươi."

Tiền Mộc Mộc cười nhẹ nhàng.

"Cảm ơn gì chứ, ta là tỷ ngươi."

Phạm Ngọc An nghiêng đầu, tựa vào bả vai của Tiền Mộc Mộc, hết sức thân mật, "Đúng vậy, Mộc Mộc tỷ."

Tay vòng ra sau ôm lấy Phạm Ngọc An, Tiền Mộc Mộc cái được cái không mà vỗ, như đang dỗ một tiểu hài tử, dịu dàng tỉ mỉ.

"Cuộc đời con người rất ngắn ngủi, nhiều lúc đừng bận tâm những thứ khác, thoải mái sống là chính mình, như vậy đợi sau khi về già ngươi sẽ phát hiện, không còn gì hối tiếc nữa."

Phạm Ngọc An không nói chuyện, đáy mắt đầy thẩn thơ.

……

Kinh Thành.

Xe ngựa chầm chậm đi xuyên qua cổng thành Huyền Vũ to lớn, Tiền Mộc Mộc trong lòng hơi căng thẳng, lại có hơi kích động.

Nàng cuối cùng cũng đến Kinh Thành rồi!

"Mộc Mộc tỷ, Tiểu Bảo bọn họ đang ở chỗ nào?" Phạm Ngọc An vén rèm lên, nhìn con đường cóhơi tiêu điều, hôm nay là mùng một Tết, mọi người đều đang ở nhà cùng gia đình.

"Lúc trước ta giao mấy hài tử cho Lệ Lâm Thanh rồi, chắc hẳn là đang ở phủ của hắn." Tiền Mộc Mộc cũng không quá chắc chắn, "Có thể phiền ngươi đưa ta đến đó không? Ta không biết phủ của Lệ Lâm Thanh ở đâu."

"Này còn cần phải nói sao!" Phạm Ngọc An vỗ vào vách xe, "Dừng xe!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mãn phụ đánh xe ở bên ngoài, lập tức dừng xe ngựa lại.

Xe ngựa phía trước thấy vậy, cũng dừng lại.

Phạm Ngọc An nhảy một cái.

Nhảy từ khung xe xuống.

Đi đến cửa sổ xe ngựa phía trước.

Nói vài câu.

Lại trở về.

Tiền Mộc Mộc nhìn nàng đi đi lại lại, có hơi buồn cười.

"Ngươi đi lại như vậy không thấy phiền sao? Đã đến bên kia rồi sao không trực tiếp lên xe ngựa, không dưng hứng gió lạnh, chịu khổ biết bao."

Phạm Ngọc An ôm cánh tay của Tiền Mộc Mộc, như một muội muội ngang ngược làm nũng, kiêu căng tùy tiện.

"Nam nhân nào thơm bằng nữ nhân, ta chỉ muốn ở một chỗ với tỷ ngươi."

Tiền Mộc Mộc cười cười.

Xe ngựa tiếp tục đi.

Sau khi đi qua một đoạn đường dài vắng vẻ tiêu điều, đi đến trước một phủ đệ, Tiền Mộc Mộc xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn lên.

Lầu cao nhà lớn, khí thế tráng lệ.

Toàn bộ kiến trúc màu đen tuyền, điệu thấp mà hoành tráng.

Trên cửa treo một tấm biển, phủ Chiến Vương.

Phạm Ngọc An cùng bước lên bậc thềm, "Không biết có thể vào được không... Tối qua ở huyện Phái, Lệ Lâm Thanh cau có mặt mày, còn ra vẻ không quen biết ngươi."

Tay của Tiền Mộc Mộc cuộn lại.

Trong lòng cũng hơi thấp thỏm.

Nắm vòng cửa gõ lên.

Chỉ trong chốc lát.

Cửa lớn nặng nề, mở ra một khe nhỏ.

"Người đến là ai?"

Tiền Mộc Mộc vội bước lên, nói một câu chúc mừng năm mới.

"Tiểu ca nhi, năm mới an khang!"

"Phu quân ta họ Hứa, mấy ngày trước đại nhân nhà người đưa mấy hài tử nhà ta đến Kinh Thành, bây giờ bọn chúng có ở quý phủ hay không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Lời vừa dứt, cửa lớn đóng sập lại.

Tiền Mộc Mộc:...

Đây là có ý gì?

Còn chưa đợi nàng phản ứng lại, cửa nhỏ bên cạnh mở ra.

Vị tiểu ca vừa nãy, bước ra cười nói:

"Hứa phu nhân, cuối cùng ngài cũng đến rồi! Mấy hài tử nhà ngài hôm qua ăn tiệc tất niên còn mong ngài đến nữa đấy, mời vào mời vào mời vào."

Thì ra là một phen hú hồn, Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu nhìn Phạm Ngọc An, "Ngươi có muốn vào cùng ta không?"

"Không cần không cần." Phạm Ngọc An xua tay, "Một lát nữa ta còn có việc, Mộc Mộc tỷ, ngươi xong việc nhớ tìm ta, hộ thứ hai ở ngõ Đông Nam, là nhà trong viện có cây táo gai."

Tiền Mộc Mộc nhìn xe ngựa dưới bậc thềm, lập tức hiểu ra.

"Được, vậy đợi ta sắp xếp xong, ta lại đi tìm ngươi."

"Được, hẹn gặp lại sau!"

Phạm Ngọc An rời đi.

Tiền Mộc Mộc cũng theo tiểu ca mở cửa kia, đi vào phủ Chiến Vương, bước trên hành lang uốn lượn, ánh mắt khẽ quét nhìn bốn phía xung quanh.

Viện sâu yên tĩnh, có vài sắc xanh điểm xuyết.

Môi trường tĩnh mịch, thanh nhã.

Đi rồi lại đi, đến một sảnh hoa.

"Đến rồi, Hứa phu nhân." Tiểu ca mở cửa khách khách khí khí, "Ngài ngồi chờ trước một lát, ta đã bảo người đi thông báo rồi."

Nói xong, tiểu ca mở cửa đi ra ngoài.

Tiền Mộc Mộc quay người qua, muốn nói một tiếng cảm ơn cũng không kịp.

Qua một lúc nữa, một nha hoàn bưng nước trà đến.

"Hứa phu nhân, mời dùng trà."