Tiền Mộc Mộc khẽ gật đầu với đối phương.
Ngồi xuống, bưng tách trà nóng ấm tay.
Lại qua một lúc lâu.
Bên ngoài truyền đến vài tiếng gọi:
"Nương!"
"Đại nhi tức!"
"Nương thân! Tiểu Bảo đến rồi!"
Người cũng theo tiếng mà đến.
Hứa Gia Tề chạy vào, ôm lấy Tiền Mộc Mộc, đầy tình cảm yêu kính, "Nương! Cuối cùng người cũng đến rồi."
Hứa Tiểu Bảo cũng ôm chặt nương thân nhà mình, "Nương, con nhớ người quá!"
Tiền Mộc Mộc ngồi xổm xuống ôm hai tiểu gia hoả, má cọ cọ, "Ta cũng nhớ các con, siêu cấp nhớ siêu cấp nhớ."
Hứa lão đầu bước đến.
"Đại nhi tức, con có tìm thấy hài tử lão tứ kia không?"
Tiền Mộc Mộc ngừng lại, lắc lắc đầu.
"Vẫn chưa, con cũng nhờ người tìm rồi, nhưng vẫn chưa có manh mối gì."
Hứa lão thái thái như trừng phạt mà gõ nhẹ vào người Hứa lão đầu, "Đừng nồi nào không sôi nhấc nồi đấy, chuyện gặp nhau vui vẻ thế này, nhắc đến chuyện này làm gì."
Hứa lão đầu khẽ thở dài một tiếng.
"Đúng, là ta sai."
Hai tay Tiểu Bảo ôm đùi của Tiền Mộc Mộc, nghiêng đầu, mắt tròn xoe chớp chớp, "Nương, người đi gặp nhị ca chưa?"
Tiền Mộc Mộc nhướng mày.
"Còn chưa đi, nó thế nào?"
"Tốt lắm!" Hứa lão thái thái vội nói, "Tiểu tử đó rất siêng năng, bây giờ nó không còn làm công việc rửa rau thái rau nữa, mà đang học nấu ăn với đầu bếp chính!"
"Thật sao!" Tiền Mộc Mộc ngạc nhiên, tiếp đó mắt lóe lên vài phần ý cười vui mừng, thằng bé đó bây giờ cuối cùng cũng chính thức bước trên con đường trù nghệ rồi.
"Hôm nay tửu lầu cũng kinh doanh, lát nữa chúng ta đến chỗ lão nhị ăn cơm." Tiền Mộc Mộc nói, cúi đầu nhìn hai tiểu gia hoả, "Các con muốn ăn cái gì?"
Tiểu Bảo miệng ngọt nói: "Chỉ cần ở cùng nương, ăn cái gì cũng được."
Hứa Gia Tề cũng gật đầu theo.
"Ở cùng nương, ăn cái gì cũng ngon."
Sau khi chia xa nương, mỗi tối cậu bé đều mơ thấy nương thân.
Nương chỉ đứng yên ở đó, cũng không đi đến chỗ cậu bé.
Cậu bé đến gần, nương lại biến mất không thấy.
Cậu bé rất sợ, nương sẽ không cần cậu bé nữa.
Nãi nãi nói, mơ đều là ngược lại.
Bây giờ nương trở về rồi.
Ừm, mơ quả nhiên là ngược lại.
Nghĩ như vậy, Hứa Gia Tề cười cong cong mi mắt.
Nhìn tiểu gia hoả vô duyên vô cớ cười lên, Tiền Mộc Mộc véo mũi cậu bé, "Có chuyện gì làm con cười vui vẻ như thế?"
"Bí mật." Hứa Gia Tề cố tình làm ra vẻ thần bí.
Tiền Mộc Mộc nghe vậy cười.
Không có chuyện gì, khiến người vui hơn việc gia đình đoàn tụ.
Trong sảnh hoa đặt vài chậu than, hơi ấm hầm hập.
Mọi người ngồi cùng nhau, nói chuyện về những chuyện gần đây.
Gần như là không hẹn mà cùng nhau, không nhắc đến chuyện buồn.
Từ huyện Phái đến Kinh Thành.
Phải mất khoảng một canh giờ.
Lúc này ngồi trong sảnh hoa một lúc, thời gian đã đến giữa trưa.
"Nương, con đói rồi." Tiểu Bảo xoa bụng nhỏ.
"Cháu còn đừng nói, lão bà tử ta này cũng cảm thấy đói rồi, bụng trống không." Hứa lão thái thái cũng sờ sờ bụng, đứng dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đều đói rồi, vậy đừng trì hoãn ở chỗ này nữa." Hứa lão đầu vỗ vỗ vụn hạt dưa trên người, "Đi thôi, chúng ta tìm lão nhị."
Tiền Mộc Mộc cười gật đầu.
"Đi thôi đi thôi."
……
Đường Tương Dương, tửu lầu Khách Vượng.
Tửu lầu lớn nhất Kinh Thành, bốn tầng lầu, món ăn phong phú, mùi vị cực ngon, trong đó thịt viên và vịt quay da đỏ là nổi tiếng nhất, cũng là món đặc trưng của tửu lầu.
Trên có Hoàng thân quý tộc trong thành, dưới có lê dân bách tính.
Đều vô cùng thích đến đây thưởng thức món ngon.
Trên đường vắng vẻ không có mấy người. Trong tửu lầu lại đông đúc nhộn nhịp.
Tiền Mộc Mộc dắt tay hai tiểu gia hoả bước vào, tiểu nhị vắt khăn trắng trên vai cười híp mắt đi tới.
"Khách quan chúc mừng năm mới, mấy người ạ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Năm người."
"Vâng được! Mời các vị qua bên này."
Tiểu nhị dẫn người đến một chiếc bàn vuông ở góc, nhấc ấm trà rót ba chén, lại mở thực đơn trên bàn ra.
"Các vị xem trước, có cần gì lại gọi ta."
Tiếp đãi đơn giản xong, tiểu nhị lại đi làm việc.
Tiền Mộc Mộc thuận tay đưa thực đơn cho Hứa lão thái thái.
"Người gọi món đi."
Hứa lão thái thái cũng không từ chối, mở ra xem.
"Tiểu Bảo và Tiểu Tề đều không ăn được cay, chúng ta gọi mấy món thanh đạm một chút.. Ai, con thấy món thịt xào mộc nhĩ này thế nào?"
"Cái này hẳn là có thể, hai hài tử cũng đều ăn được." Tiền Mộc Mộc thuận miệng đáp, tai lại đang nghe tiếng người xung quanh bàn tán.
"Aiz... Nghe nói ải Kình Lư bị phá rồi, quân Mông Cổ một đường cướp bóc g.i.ế.c hại, phá hủy cả mùa màng gì đó, cũng không biết người trong triều đình đang làm cái gì, sao lại không quản?"
"Ta còn nghe nói bên phía huyện Phù Sơn vẫn còn giặc cỏ, người dân vùng đó đều chạy trốn, tán loạn tứ phương... Nếu cứ để quân Mông Cổ tiến lên phía bắc như vậy, e là Kinh Thành cũng sẽ bị chiếm mất."
"Sợ cái gì? Đây chính là Kinh Thành! Địa bàn Hoàng đế ở sao có thể để mặc quân Mông Cổ xâm chiếm, triều đình chắc chắn sẽ nghĩ cách, hơn nữa chúng ta không phải còn có Chiến Thần vương gia sao?"
"Cái gì mà Chiến Thần vương gia chứ, trận chiến ở Xích Hỗ bảy năm trước hắn bị địch tập kích, gân tay gân chân bị đứt đoạn, không thể nhấc lại đao thương được nữa, ngươi mong chờ hắn, còn không bằng mong chờ đôi chân của mình, chạy xa một chút còn có thể giữ được cái mạng của mình."
"Các người sợ là còn không biết, vị trong Hoàng cung kia đã đang chuẩn bị di chuyển về phía Nam! Một vị thúc thúc của ta chuyên cung cấp rau cho Hoàng cung, nghe nói từ miệng một thái giám trong lúc nói chuyện."
"..."
Càng nghe càng càng nặng nề, Tiền Mộc Mộc thầm thở dài.
"Con xem mấy món ta gọi thế nào?" Hứa lão thái thái không hề chú ý đến vẻ mặt của Tiền Mộc Mộc, tự nói một mình.
"Được." Tiền Mộc Mộc giơ tay lên vẫy vẫy.
Tiểu nhị vội vàng chạy lại, "Khách quan, ngài cần gọi món gì?"
Tiền Mộc Mộc thuận miệng đọc ra mấy món mà Hứa lão thái thái đã chọn, tiện thể đưa hai miếng tiền đồng, "Làm phiền ngươi thông báo cho Hứa Gia Thạch ở phòng bếp một tiếng, nói nương nó đến rồi."
Hai miếng tiền đồng truyền một câu nói mà thôi, tiểu nhị tất nhiên vui vẻ làm, lại không tốn sức lực gì, lập tức gật đầu đồng ý.
Một khắc sau.
"Đến, món các các vị gọi."
Một tay cầm một chiếc khay, đặt lên bàn.
Tiền Mộc Mộc liếc nhìn một cái.
Lại nhìn thấy Hứa Gia Thạch.
"Tiểu tử thối con!" Tiền Mộc Mộc cười, đánh giá Hứa Gia Thạch từ trên xuống dưới một lượt, hơi cao hơn một chút, khí chất cả người cũng trầm ổn hơn một chút, nhìn vào lờ mờ có đôi chút chững chạc.
"Nương! Ai bảo người không chú ý đến con, nếu con không lên tiếng, cũng chưa chắc đã phát hiện ra con." Hứa Gia Thạch cười đùa tí tửng, tiếng cười sảng khoái, hoạt bát tươi sống.
Thấy tiểu gia hoả có tinh thần, Tiền Mộc Mộc cũng yên tâm.
"Con còn phải làm việc nữa không?"
Hứa Gia Thạch sờ sau gáy.
"Bây giờ trong tửu lầu rất bận, con không đi được."
"Được rồi được rồi, vậy con mau đi làm việc đi." Tiền Mộc Mộc vẫy vẫy tay, cười rồi cầm đũa lên, "Nương con phải ăn cơm rồi."
"Thật là không có lương tâm..." Hứa Gia Thạch bĩu môi.
Quay người lại vào phòng bếp.
Ăn cơm xong, mấy người Tiền Mộc Mộc không ở lại đây lâu, trở về phủ Chiến Vương, ngồi bên lò sưởi mãi đến tận chiều.