Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Chương 401



"Nợ bao nhiêu tiền?"

"Cái này thì chị không biết, dù sao thầy Vương cũng một mình nuôi con trai mấy năm nay, thắt lưng buộc bụng, tiết kiệm tiền để trả cho bạn bè và người thân, cũng không thấy vợ thầy ấy trở về."

Ăn cơm xong, Thư Nhan đuổi bọn nhỏ ra ngoài chơi, có Nữu Nữu và Thanh Thanh ở đó, giao Tiểu Bảo cho bọn nó cô cũng yên tâm, còn cô và Thư Lệ dọn dẹp ở trong bếp.

Không có bọn nhỏ ở đây, Thư Nhan mới hỏi,"Chị hai, em thấy thầy Vương này... anh ta có ý với chị."

TBC

Thư Lệ mang vẻ mặt em đùa đấy à,"Làm sao có thể, người ta là thầy giáo, lại có tài, làm sao có thể để ý đến chị?" Thư Lệ lắc đầu, cô vẫn tự mình biết mình.

"Chị hai cũng đừng coi thường bản thân, trước đây trông chị hơi gầy một chút nhưng một năm nay đã từ từ bồi bổ lại, da cũng trắng, ngũ quan thanh tú, quan trọng nhất là chị siêng năng hiền lành, hơn nữa, chị đã ly hôn, anh ta cũng đã ly hôn, là em nói anh ta không xứng với chị đâu." Hai người cùng cha mẹ sinh ra, Thư Nhan trông xinh đẹp thì Thư Lệ có thể kém đến đâu? Chính bởi vì ưa nhìn nên hai chị em mới được cha mẹ bán với giá hời. Chỉ là đến nhà chồng bị chà đạp, mới trở thành bộ dạng người không ra người ma không ra ma.

"Lời này không nên nói lung tung." Thư Lệ vội vàng nói.

"Tại sao lại nói lung tung? Nói một câu khó nghe, là em nghi ngờ ý đồ của anh ta đấy." Thư Nhan sợ Thư Lệ bị lừa nên nói thẳng: "Chị cũng đã nói, vợ anh ta nợ bên ngoài rất nhiều tiền, còn vay nặng lãi, tuy rằng vay nặng lãi đã hết nhưng đó là tiền anh ta mượn của bạn bè người thân mới trả được, và khoản tiền này anh ta chắc chắn phải trả. Một thầy giáo như anh ta lương một tháng bao nhiêu? Chỗ chị buôn bán tốt như vậy, người thông minh một chút là có thể tính ra được một tháng chị kiếm được bao nhiêu tiền, cưới chị tương đương với cưới cả núi bạc, mỗi tháng có một khoản thu nhập lớn, mà chị lại hiền lành như vậy, còn có thể giặt quần áo, nấu cơm, chăm con giúp anh ta, buôn bán quá có lợi."

"Đừng nghĩ xấu người ta như vậy." Chị hai lườm Thư Nhan, vừa rửa bát vừa nói: "Chị đã nói với em, chị chỉ muốn sống một cuộc sống im lặng với hai đứa nhỏ, không muốn tái hôn, càng không muốn làm mẹ kế cho người ta. Ngược lại em đã nhắc nhở chị, sau này chị sẽ lạnh nhạt với thầy Vương hơn, tốt nhất là thầy ấy không có suy nghĩ đó mà nếu có suy nghĩ thì nên biết ý của chị."

Mẹ ruột cũng không dễ làm, mà còn mẹ kế! Hơn nữa thầy Vương và vợ thầy ấy cũng chưa ly hôn, vợ thầy ấy chỉ bỏ trốn, ai biết ngày nào trở về, nếu về thì làm thế nào? Có phải cô ấy phải trả lại vị trí cho cô ta không? Vậy mấy năm nay cô ấy làm gì? Ngủ không với người ta còn làm giúp việc cho người ta, cô ấy không tự trọng vậy sao?

Hơn nữa suy nghĩ của Thư Nhan không phải không có khả năng, biết đâu người ta chỉ nghĩ đến chút tiền này của cô ấy. Có tiền, bản thân cô sẽ không tiêu còn không thể tiết kiệm cho bọn nhỏ, lại vội vàng tiêu cho người khác vậy không phải có bệnh sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thấy Thư Lệ suy nghĩ rõ ràng, Thư Nhan cũng không nói gì.

Hai người lại ngồi trò chuyện một lúc, Phương Trạch Vũ lái xe đến đón cô và bọn nhỏ về.

"Nước ngoài thế nào?"

"Lần này đi chỉ bận rộn công việc, không có thời gian ra ngoài đi dạo, lần sau đợi Tiểu Bảo lớn hơn một chút, chúng ta cùng nhau đi đu lịch."

Từ nửa cuối năm ngoái đến bây giờ, mang thai, sinh con, hoàn toàn không có thời gian và sức lực để đi chơi, quả nhiên nói nuôi con không có tự do cũng không hề giả.

"Không cần đợi Tiểu Bảo lớn, lần sau chúng ta dẫn Thanh Thanh và Thiên Bảo đi dạo trước." Phương Trạch Vũ không nói cho Thư Nhan biết anh đã làm gì ở nước ngoài.

Là thương hiệu quần áo đầu tiên trong nước tổ chức show thời trang ở nước ngoài, nên tất nhiên không thể thiếu tin tức trong nước, có thể nói là rất nhiều, thậm chí ngay cả các tờ báo cấp quốc gia cũng đưa tin về họ, cho nên có thể nói Phương Trạch Vũ vô cùng rõ ràng hành trình của Thư Nhan lần này

Thấy vẻ mặt mệt mỏi của Thư Nhan, Phương Trạch Vũ đưa cô về nghỉ ngơi, ngủ được hai tiếng, Phương Trạch Vũ gọi cô dậy.

"Buổi tối em sẽ không ngủ được mất." Thấy Thư Nhan không có tinh thần, Phương Trạch Vũ do dự một chút vẫn nói với cô: "Nửa đêm hôm trước khi bà nội dậy đi vệ sinh, không cẩn thận bị ngã, bây giờ vẫn còn ở bệnh viện."

"Bà nội ngã?" Thư Nhan bỗng chốc tỉnh táo, vừa mặc quần áo vừa hỏi,"Sao cô cả không nói với em? Anh cũng thế, sao không nói sớm với em?"

"Lúc bà nội ngã, em đang ở trên máy bay, nghĩ em về sẽ lệch múi giờ cho nên anh bảo cô cả trước đừng nói với em." Lúc này Phương Trạch Vũ mới lộ ra vẻ mệt mỏi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com