Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Chương 402



Bà nội ngã, người đau lòng nhất chính là Phương Trạch Vũ, kể từ sau khi anh đi ra, có thể nói hai người là sống nương tựa lẫn nhau giống như bà nội ruột, bây giờ bà nội xảy ra tai nạn như thế này Phương Trạch Vũ vô cùng tự trách.

"Lúc đó anh nên nghe em, tìm cho bà nội một giúp việc."

Năm ngoái khi họ chuyển đến đây, Thư Nhan đã mời bà cụ đến nhà họ ở nhưng bà cụ không muốn. Thư Nhan nói thuê một giúp việc cho bà, sẽ có người ở cùng bà hai mươi bốn tiếng, nhưng bà cụ cũng không muốn, nói là ở một mình tự do quen rồi nên không muốn bị người ta nhìn chằm chằm.

"Việc này không thể trách anh, ai có thể ngờ được bà nội thường ngày nhanh nhẹn như vậy sẽ đột nhiên ngã xuống chứ." Ai có thể ngờ đất phẳng cũng sẽ ngã, cho dù có giúp việc cũng không thể nhìn thấy!"Trước đừng nói chuyện này nữa, mau đến bệnh viện thăm bà nội đi."

TBC

Lớn tuổi thật sự sẽ khác, người trẻ ngã xuống đất phẳng bò dậy là được, nhưng bà nội ngã trên đất phẳng sẽ rất nghiêm trọng, gãy xương chậu, tuổi lớn nên không khuyến khích làm phẫu thuật, tốt nhất là điều trị bảo tồn, cứ như vậy bà cụ chỉ có thể nằm dưỡng trên giường, cũng không biết khi nào mới có thể dưỡng khỏe.

Thư Nhan đã giật mình khi nhìn thấy bà cụ, mới nửa tháng không gặp, bà cụ vốn sắc mặt hồng hào giờ phút này chỉ còn lại da bọc xương, tóc bạc trắng.

"Bà nội ơi, cháu đến thăm bà đây."

"Là Nhan Nhan đấy à, cháu về khi nào? Ăn cơm chưa?" Bà cụ vui mừng nói khi thấy Thư Nhan đến.

"Cháu vừa về hôm nay, mới biết bà bị ngã, bà đau không?"

"Không đau, bà đã uống thuốc giảm đau rồi. Người già rồi thì vô dụng, đất phẳng cũng có thể ngã, lại liên lụy đến Tiểu Vũ và cháu." Bà cụ rất tự trách.

"Xem bà nói kìa, cái già mà liên lụy hay không chứ ạ? Tiểu Vũ là cháu trai của bà, cháu là cháu dâu của bà, người một nhà không nói hai nhà, bây giờ bà hãy yên tâm ở bệnh viện chữa bệnh, điều dưỡng tốt cơ thể thì chúng cháu mới yên tâm."

Phương Trạch Vũ và Thư Nhan đều rất bận, không có cách nào ở bệnh viện cùng bà cụ, nên họ đã thuê một y tá riêng để chăm sóc bà, Thư Nhan định hỏi cô cả ở quê họ có ai muốn đi làm giúp việc không, tình hình của bà cụ bây giờ chắc chắn phải thuê người chăm sóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Có chứ, đương nhiên có, rất nhiều người nói cô giới thiệu công việc giúp. Bà chủ yên tâm, cô chắc chắn sẽ tìm một người thật thà siêng năng." Cô cả vỗ n.g.ự.c cam đoan.

"Cái khác ngược lại còn dễ nói, nhưng người này nhất định phải cẩn thận kiên nhẫn." Chăm sóc người bệnh khác với chăm sóc người bình thường, không kiên nhẫn thật sự không được.

"Được. Yên tâm đi. Cô tìm đến trước, tự cháu kiểm tra, nếu thấy không được thì để họ đi."

Ngày hôm sau cô hai đi xe về quê, hai ngày sau dẫn theo một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đến.

Giới thiệu ra mới biết người phụ nữ này mới hai mươi bốn tuổi, cũng là một người số khổ, kết hôn với một người chồng bị bệnh, không làm việc được, gánh nặng gia đình đều đè lên người cô ấy.

"Tiểu Lan vốn là con gái của nhà hàng xóm cô, trước khi chưa kết hôn đã giúp đỡ cô rất nhiều, lúc nhỏ con gái cô không có ai trông, đều đi theo sau m.ô.n.g con bé, cũng xem như là nửa người mẹ của con gái cô." Cho nên vừa có cơ hội này, cô cả liền kéo cô ấy ra.

Tiểu Lan có chút ngại ngùng gọi bà chủ theo cô cả.

"Cô phải chăm sóc người như thế nào, cô cả đã nói với cô rồi chứ? Vốn bà cụ rất dễ gần nhưng bây giờ bị bệnh, tính tình khó tránh khỏi sẽ có chút thay đổi, cho nên cô phải kiên nhẫn hơn, và phải chăm sóc người bệnh cẩn thận siêng năng một chút."

"Bà yên tâm, chồng nhà tôi sức khỏe không tốt, thường nằm trên giường đều là tôi chăm sóc." Tiểu Lan vội nói.

Thư Nhan dẫn cô ấy đến nhà bên cạnh, mới bắt đầu nói về tiền lương của cô ấy.

"Công việc của cô khác với cô cả, cô phải ở trông chừng bà cụ 24/24, còn phải dọn phân dọn nước tiểu, khá vất vả. Cho nên tôi trả cho cô mức lương 600 tệ, một tháng cũng cho cô nghỉ hai ngày, nếu cô không nghỉ thì mỗi ngày sẽ tính cho cô 50 tệ, nếu cả tháng cô đều không xin nghỉ thì tôi sẽ thưởng cho cô 50 tệ chuyên cần nữa, tiền thưởng ngày lễ tết sẽ tính riêng. Ăn ở đều ở đây, mỗi ngày tôi sẽ nói cô cả mua đồ ăn nhiều thêm một phần vừa đưa đến cho cô, cái khác... Tiền lương có lẽ là như thế, nếu cô có gì yêu cầu thì có thể nói."

"Không có không có, tôi cảm thấy bây giờ thế này đã rất tốt rồi."

Trên đường đến đây cô ấy đã nghe cô cả nói một tháng có thể kiếm được 400 tệ, cô ấy đã cảm thấy tiền lương này rất cao. Không ngờ bà chủ lại thêm cho cô 200 tệ, còn có phụ cấp làm thêm giờ và tiền thưởng chuyên cần, tính như vậy đã có 750 tệ, tiền lương như thế này nếu cô ấy còn không thỏa mãn vậy thì cũng quá không biết đủ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com