Bà cụ còn phải ở bệnh viện vài ngày, mấy hôm nay vẫn để y tá chăm sóc, Tiểu Lan dọn dẹp ở nhà trước, sau đó mỗi ngày đều sẽ đưa canh đến.
Đến khi bà cụ trở về, Tiểu Lan sẽ ở nhà chăm sóc bà, mỗi ngày Phương Trạch Vũ và Thư Nhan tan làm sẽ đến thăm bà cụ, cùng bà trò chuyện một lúc rồi mới về nhà mình.
"Nhìn bà cụ như thế, em thấy rất xót xa." Thăm bà cụ về, Thư Nhan bùi ngùi,"Sau này tốt nhất em nên c.h.ế.t già, ngủ một giấc rồi đi."
"Em còn trẻ, nghĩ xa xôi như vậy làm gì?" Phương Trạch Vũ không thích nghe Thư Nhan nói đến cái chết.
"Thời gian trôi qua nhanh quá, chẳng mấy chốc em đã sắp ba mươi rồi." Bất giác, cô đã đến thế giới này hơn hai năm.
Vốn cho rằng qua một khoảng thời gian thì bà cụ sẽ khỏe, nhưng không ngờ cơ thể bà lại suy sụp sau cú ngã này đến vậy, về nhà mới hơn ba tháng lại phải vào bệnh viện, lần này không thể ra được nữa.
Bà cụ vừa đi, rất nhiều cháu trai cháu gái xuất hiện, nói là muốn đưa tiễn bà cụ, có ý đồ gì vừa nhìn đã có thể nhận ra.
Lúc này Phương Trạch Vũ lấy di chúc của bà cụ ra, bên trong viết muốn bán nhà, quyên góp toàn bộ số tiền cho những đứa trẻ không có tiền đi học.
Tất cả mọi người đều không tin, cảm thấy Phương Trạch Vũ làm giả di chúc.
"Lúc lập di chúc này, trưởng thôn của thôn Hạ Trang và luật sư Trần đều có mặt, có hiệu lực về mặt pháp lý, luật sư Trần cũng ở đây, nếu các người có bất cứ nghi ngờ gì đều có thể đến tòa án kiện tôi." Phương Trạch Vũ lười phải nói thêm một câu với bọn họ.
Đương nhiên bọn họ không dám kiện Phương Trạch Vũ, sau khi đến chỗ trưởng thôn xác nhận di chúc là thật thì trong tích tắc chẳng còn thấy đám cháu trai đâu nữa, chỉ còn lại Phương Trạch Vũ và Thư Nhan.
Tang lễ của bà cụ vô cùng vắng vẻ, chỉ có vài người bạn của bà và một số họ hàng khá thân đến, còn những người khác không đến thì không đến? Bà cụ cũng không vui khi thấy họ.
"Tang lễ xong rồi?" Hồ Thụy Tuyết nhìn thấy vẻ mặt hốc hác của Thư Nhan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
TBC
"Đúng vậy. Lòng người thật đáng sợ, căn nhà đó vốn là của bà cụ, không có nửa xu quan hệ với bọn họ? Kết quả bởi vì bà cụ quyên góp mà người thân đều không đến đưa tang, không cần một chút sĩ diện nào." Thư Nhan thở dài.
"Không có hi vọng thì không có suy nghĩ, bà cụ cô độc một mình, bọn họ luôn nghĩ mình là cháu nội trai hoặc cháu ngoại trai của bà thì sẽ có quyền thừa kế căn nhà đó, bây giờ đột nhiên không có nữa, đương nhiên họ khó chịu trong lòng," Hồ Thụy Tuyết khá xúc động,"Lần trước gặp bà cụ vẫn rất có tinh thần, nghĩ thế nào cũng có thể sống thêm tám mười năm nữa, không ngờ ngã xuống đất thì mất, cho nên con người thật sự mong manh."
Mặc dù bà cụ đã mất, nhưng họ cũng không chuyển về Nam Thành, vốn căn nhà ba phòng ngủ hai phòng khách đã đủ ở, nhưng bây giờ có thêm Tiểu Bảo rõ ràng có hơi chen chúc.
Căn nhà đó quả thực khá rộng rãi, hai đứa nhỏ cũng thích cho nên họ tiếp tục ở.
Trong nhà có ba đứa con, nhất là Tiểu Bảo còn nhỏ, Thư Nhan dứt khoát giữ Tiểu Lan lại, đương nhiên tiền lương cũng không còn cao như trước, một tháng 400 giống như cô cả, làm thêm giờ thì thêm hai mươi tệ một ngày, Tiểu Lan cũng không mất mát, dẫu sao thì hai người giặt giũ nấu cơm quét dọn vệ sinh, trong ba đứa nhỏ có hai đứa lớn, cũng không cần họ đưa đón, chỉ có Tiểu Bảo là cần họ chăm sóc, hai người thay phiên nhau chăm sóc cũng rất thoải mái, nên tiền lương như vậy đã rất cao.
Chẳng mấy chốc lại đến tết, ở quê liên tục gọi điện thoại giục Thư Lệ và Thư Nhan về ăn tết, ngẫm lại quả thực đã rất nhiều năm không về nên họ dứt khoát dẫn theo con cái cùng về.
Phương Trạch Vũ dẫn theo hai vệ sĩ không cần trở về ăn tết, thứ nhất là có thể giúp đỡ xách ít đồ, và thứ hai là cũng đề phòng ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì.
Xuống máy bay, Thư Kiến Dương lái một chiếc xe tải van nhỏ đến đón họ.
"Sao mang nhiều đồ về vậy?" Thư Kiến Dương giúp để đồ lên xe, phía sau xe để đầy cũng không bỏ xuống được.
"Trong nhà họ hàng nhiều, mang theo chút này chút kia nên nhiều." Thư Lệ xách hai túi đồ để xuống dưới chân, đồ bên trong phần lớn đều là của cô ấy.
"Em bảo chị hai mang ít chút nhưng chị ấy nhất định không nghe." Thư Nhan cũng rất bất lực, bây giờ ngày càng phát triển, bên Tây Thành có bán đủ thứ, rất nhiều đồ căn bản không cần thiết thì trực tiếp mua ở bên này sẽ khỏe hơn.
"Làm sao giống nhau được? Chị đi máy bay mang về, ý nghĩa khác." Thư Lệ cảm thấy mình làm đúng.
Buổi trưa ăn ở nhà Thư Kiến Dương, biệt thự của anh ấy đã xây xong nhưng chưa trang trí xong, bây giờ vẫn sống trong căn nhà Thư Nhan bán cho anh ấy.
"Em có biết Lý Kiều Kiều và Diệp Chí Cường ly hôn không?" Lý Miêu Miêu thì thầm nói với Thư Nhan khi cô vào bếp giúp đỡ.