Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Chương 405



Vốn mới vừa xuất viện, vừa ly hôn lại vừa bị người nhà giày vò, nên nguyên chủ gầy đi rất nhanh, mặc dù nguyên chủ gầy đi và đen hơn một chút, nhưng ngũ quan rất tốt, thấy diện mạo này của cô Lâm Tử Hương bắt đầu nghĩ cách, muốn bảo cô lấy danh nghĩa của con để vòi tiền Diệp Chí Cường.

Và bà ta thật sự vòi được, có lần đầu tiên, Lâm Tử Hương muốn có lần thứ hai, bà ta còn giúp nghĩ ra sách lược để nguyên chủ dẫn theo hai con đến chỗ Diệp Chí Cường khóc than nghèo, nhất định phải khóc thật đáng thương, nếu là nguyên chủ trước đây, Diệp Chí Cường cũng sẽ không thèm nhìn, nhưng sau khi nguyên chủ gầy đi lại đẹp ra, lại dẫn theo hai đứa con đứng khóc ở đó nên Diệp Chí Cường thật sự cũng có hơi mềm lòng.

Chuyện này bị Lý Kiều Kiều biết được, không bao lâu sau nguyên chủ ra ngoài mua thức ăn thì bị tai nạn, sau đó Thư Nhan nhìn thấy tài xế vẻ mặt bình tĩnh, ung dung lái xe rời đi.

Cảnh tượng thay đổi, là cảnh Thanh Thanh bị người ta tra tấn trong tù, trở thành người không ra người ma không ra ma, còn chưa ra tù đã tự sát, và khoảnh khắc Thiên Bảo bị tai nạn, người tài xế đó chính là người đã tông c.h.ế.t nguyên chủ, chỉ là lớn tuổi hơn mà thôi, gương mặt bình tĩnh đó giống như không phải tông c.h.ế.t người mà là tông c.h.ế.t một con gà con vịt.

Giấc mơ đột ngột kết thúc tại đây, nhưng Thư Nhan đã tìm được đáp án mà mình muốn, xâu chuỗi lại toàn bộ câu chuyện, cô mới biết nguyên chủ chắc chắn là bị người ta cố ý sát hại, và kẻ chủ mưu chắc chắn là Lý Kiều Kiều, bởi vì nguyên chủ đe dọa đến địa vị của cô ta, còn có Thanh Thanh và Thiên Bảo, cũng bởi vì bọn nhỏ đe dọa đến con của Lý Kiều Kiều nên mới sẽ rơi vào kết cuộc như thế.

"Em sao thế?" Phương Trạch Vĩ thấy Thư Nhan đầu đầy mồ hôi, thì quan tâm hỏi.

"Không có gì, em vừa gặp ác mộng." Thư Nhan mím môi, uống một ly nước để hòa hoãn lại,"Trên người em đều là mồ hôi, dính dính, em đi tắm trước đã."

"Đi đi." Phương Trạch Vũ lấy quần áo giúp Thư Nhan.

Quay lại nằm xuống, Thư Nhan rất may mắn vì mình đã đến. Không phải bởi vì đã thay đổi số phận của nguyên chủ, người đáng thương ắt sẽ có chỗ đáng hận, trên người nguyên chủ có rất nhiều khuyết điểm là thứ mà Thư Nhan không thể nào chịu đựng được, nhưng điều khiến cô vui mừng thật sự là cô đã thay đổi số phận của Thanh Thanh và Thiên Bảo, bất luận thế nào cô cũng sẽ để hai đứa nhỏ được lớn lên một cách bình yên.

Suy nghĩ miên man cho đến trời sáng mới cảm thấy buồn ngủ, kết quả Thư Kiến Dương lại đến gọi họ lên đường về quê, Thư Nhan dứt khoát dậy rửa mặt, đợi lên xe lại chợp mắt một lúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Đêm qua không ngủ ngon?" Lý Miêu Miêu thấy vẻ mặt Thư Nhan đầy mệt mỏi.

TBC

"Không phải, em gặp ác mộng. Lên xe em sẽ ngủ thêm một lúc." Dù sao từ Tây Thành đến Lĩnh An cũng phải mất vài tiếng.

Tựa vào vai Phương Trạch Vũ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, Thư Nhan lại đi vào một giấc mơ, lần này không phải là giấc mơ của nguyên chủ mà là giấc mơ thuộc về chính cô.

Giống như linh hồn của Thư Nhan đã trở về thế giới của mình, cô nhìn thấy cảnh sát đang đi ra đi vào căn nhà thuê của mình, nhìn thấy hàng xóm đứng đó chỉ trỏ, từ trong những lời nói vụn vặt ấy đã biết được, bởi vì cô vừa chơi di động vừa sạc pin, kết quả điện thoại phát nổ, cô bị ngất xỉu và dây cáp sạc lật đổ cốc nước trên tủ đầu giường, sau đó cô bị giật điện chết.

Trong phút chốc, trong đầu Thư Nhan hiện lên một ký ức mà trước đây cô không có, lúc đó cô đọc tiểu thuyết chứ không ngủ, nhưng đột nhiên thấy trên điện thoại phát ra tia lửa điện, muốn ném cũng không kịp, bùm một tiếng cô đã không có cảm giác.

Cho nên... Cô c.h.ế.t rồi mới có thể xuyên vào Thư Nhan trong sách.

Trong lúc bàng hoàng, Thư Nhan nhìn thấy ba mẹ mình đang khóc nức nở, dìu nhau đi tới.

"Mẹ nói con về nhà, về nhà mà con không nghe. Bảo con kết hôn con cũng không nghe, một mình sống ở nơi này, đi cũng không ai biết." Mẹ Thư vừa khóc vừa nói, giọng nói vô cùng đau khổ.

Ba Thư rơm rớm nước mắt, không nói được lời nào.

Nhìn thấy họ, Thư Nhan đã nước mắt đầy mặt và hét lớn để gọi ba mẹ, đáng tiếc họ không thể nghe thấy. Lần theo họ đi từng bước vào bên trong thì thấy t.h.i t.h.ể cô đã bốc mùi hôi thối, nghe cảnh sát nói rằng công ty phát hiện cô ấy không đi làm một ngày nên họ liên lạc với gia đình của cô, sau đó ba mẹ cô vội vã chạy đến, trong lúc đó họ lại liên lạc bạn bè cô ở Nam Thành, họ đều nói rằng họ đã không gặp cô, điện thoại luôn tắt máy và bên công ty đã báo cảnh sát.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com